Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mắt mình nhất thời không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên cô được nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy, được đứng đối diện anh trai mình.
Cô gì ơi, cô có nghe tôi nói gì không vậy?
Gia Hân giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh.

Cô mỉm cười, cố kìm nén không để nước mắt lăn lăn dài, đáp:
Có, tôi có nghe thấy.
Khăn tay của cô.

Khi nãy cô làm rơi, tôi có gọi mà cô mãi không quay lại.
Xin lỗi, tôi không nghe thấy.
Cảm ơn anh!
Không có gì.
Vương Đình Phong mỉm cười đáp lại.

Gia Hân như đắm chìm trong nụ cười vui vẻ của anh.

Cô không nghĩ sẽ có một ngày bản thân được nói chuyện với anh trai mình.
Mỗi lần nhớ anh, cô đều ngậm ngùi ngắm nhìn từ xa thậm chí còn tự nhủ nếu được nói chuyện, chắc chắn sẽ nói thật nhiều còn bây giờ khi anh đã dứng trước mặt cô lại không có nói ra được điều gì.
Trước khi xảy ra tai nạn, Vương Đình Phong là một người khó gần thậm chí còn có chút đáng ghét.

Nhưng hiện tại, trở nên ngốc nghếch khiến anh vui vẻ, hiền lành hơn không giống dáng vẻ của trước kia một chút nào.
Cô thấy anh của bây giờ hơn.

Gia Hân cứ như vậy, đứng im không phản ứng.

Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên lạ lùng, trầm mặc.

Vương Đình Phong dần cảm thấy ngượng ngùng, đặc biệt là đứng trước một cô gái xa lạ.
Anh đưa tay lên gãi đầu, cười gượng:
Khăn tay tôi cũng đã đưa cho cô rồi.

Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.
Khoan đã!
Gia Hân vội giữ tay Vương Đình Phong lại.
Dù gì anh cũng đã giúp tôi, tôi cũng nên làm gì để cảm ơn chứ.

Vương Đình Phong nhẹ nhàng gỡ tay Gia Hân ra khỏi tay mình, chân bất giác lùi về sau một bước.

Anh lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối:
Không cần đâu, giúp người là chuyện nên làm mà.

Với lại, tôi chỉ nhặt giúp cô có chiếc khăn tay thôi.

Cô cảm ơn tôi là được rồi.
Làm vậy coi sao được, tôi vẫn muốn cảm ơn anh.

Hay là tôi mời anh đi uống nước được không?
Không được.

Vợ tôi sẽ không cho đâu.
Vợ anh?
Vương Đình Phong gật đầu một cái:
Ừ, vợ tôi không thích tôi lại gần những cô gái khác.

Nếu cô ấy biết được chắc chắn sẽ buồn cho xem.

Tôi không muốn nhìn thấy vợ mình buồn đâu.
Gia Hân bất giác mỉm cười trước sự dễ thương của Vương Đình Phong.

Anh trai cô đúng là rất thương vợ nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
Gia Hân lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ cùng một chiếc bút, cô chăm chú ghi thứ gì đó vào mảnh giấy rồi để vào túi áo anh.
Chúng ta sẽ còn gặp lại!
Gia Hân mỉm cười rồi quay lưng rời đi.

Vương Đình Phong chỉ biết ngẩn người nhìn theo bóng dáng cô khuất dần.

Anh lấy tờ giấy trong túi ra, trong đó có ghi một dãy số cùng vài dòng chữ:
8 giờ sáng tại quán cà phê Hoa Lệ!
Sau khi Gia Hân rời đi, Vương Đình Phong cũng nhanh chóng đến văn phòng chủ tịch.

Anh không suy nghĩ quá nhiều về tờ giấy cô để lại trong túi áo mình mà vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đứng trước văn phòng, anh hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi đưa tay lên gõ cửa.

Dù đây không phải lần đầu tiên, anh gặp ba ở công ty nhưng anh vẫn lo bản thân làm phiền ông khi đang làm việc.
Từ bên trong vọng lại giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Mời vào!
Được sự cho phép, Vương Đình Phong đẩy cửa bước vào.

Anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi thấy ba mình đang chăm chú với tập tài liệu sau bàn làm việc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play