Nhã Ân không nói gì chỉ mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Đúng lúc này, Vương Đình Phong từ trên lầu đi xuống trên tay còn cầm tập tài liệu mà cô cần.
Anh tiến đến chỗ cô, nói:
Anh lấy được rồi.
Chúng ta đi được chưa?
Nhã Ân gật đầu đáp:
Anh nhớ đến công ty đừng gây ồn, tránh làm phiền lúc bố đang làm việc.
Anh nhớ rồi.
Hai người vui vẻ rời đi, Như Ly đứng phía sau chỉ biết ngậm ngùi nhìn theo.
Từ lúc bước vào Vương gia đến giờ, mọi kế hoạch cô ta bày ra đều bị Nhã Ân phá hỏng.
Không lẽ, mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy?
Vương Đình Viễn đứng trước cửa phòng chủ tịch với dáng vẻ lo lắng.
Hiếm khi nào hắn thấy ông gọi hắn vào giờ này nên trong lòng có chút bất an.
Hắn tự trấn an bản thân rồi vặn tay nắm cửa bước vào bên trong với thái độ bình ổn.
Căn phòng rộng lớn, mùi quế lan tỏa khắp nơi cùng với màu sắc trầm mặc của gỗ càng khiến bầu không khí trở nên tinh lặng.
Vương Đình Viễn bước đến bàn làm việc, cúi đầu trước bố mình.
Ba cho gọi con!
Ông Vương tay cầm tài liệu, đôi mắt trắng đυ.c vẫn đăm chiêu không để tâm đ ến xung quanh hoặc cũng có thể đã nghe thấy nhưng không đáp lại.
Vương Đình Viễn cảm nhận được điều chuyện không tốt liền im lặng chờ đợi.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, từng giây trôi qua đối với hắn đều rất căng thẳng.
Khoảng chừng hơn 10 phút sau mới thấy ông Vương lên tiếng:
Con biết ta gọi con đến đây để nói về việc gì không?
Con không biết.
Đã dành nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa đoán ra được sao?
Chuyện này...
Ta cho con thêm 5 phút nữa.
Hãy nghĩ thật kỹ về những gì mình làm.
Lời ông Vương nói khiến hắn chết lặng.
Những việc hắn đã làm sao?
Rốt cuộc thì hắn đã gây ra chuyện gì khiến ông không hài lòng?
Những bản hợp đồng gần đây, hắn đều giải quyết rất tốt.
Hậu quả thiệt hại lần trước đã được khắc phục.
Vậy thì còn chuyện gì khác?
Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, dòng suy nghĩ ấy vội lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt hắn tái xanh không còn cắt máu, toàn thân như có dòng điện chạy qua cảm tưởng như mọi thứ đều dừng lại.
Ngay cả thời gian cũng vậy.
Ông Vương cẩn thận quan sát thái độ của Vương Đình Viễn, kim đồng hồ trên tường tích tắc kêu báo hiệu đã hết thời gian.
Ông hạ tập tài liệu trên tay xuống, ho lên vài tiếng làm dấu rồi nói:
Thái độ này, có vẻ như đã đoán ra chuyện gì rồi đúng không?
Vương Đình Viễn ngẩng đầu lên đối diện với ông.
Hắn nắm chặt tay lại khiến gân xanh nổi lên.
tâm trạng của hắn bây giờ vừa sợ vừa lo.
Dù sao, ông cũng đã biết hắn chẳng còn lý do gì để giấu.
Ba biết chuyện từ khi nào?
Một ngày trước.
Con không có gì để nói với ta sao?
Không, thưa ba!
Câu trả lời của Vương Đình Viễn khiến ông Vương sửng sốt.
Thái độ cương quyết khác hẳn với những lần hắn làm sai, không cúi đầu khép nép xin tha thứ mà thẳng thừng thừa nhận.
Ông bất ngờ, trong lòng có chút muộn phiền.
Ông không ngờ con trai mình lại làm ra chuyện tày trời này với chính anh trai ruột của nó.
Vụ tai nạn xảy một năm trước xảy ra với Vương Đình Phong luôn là nỗi hoài nghi trong đầu ông.
Qua điều tra của cơ quan công an, chiếc xe gặp nạn là do dây phanh của ô tô đã bị cắt đứt dẫn đến tình trạng không kiểm soát được tốc độ.
Khi nghe được thông tin này từ công an, ông đã cho dừng toàn bộ hoạt động điều tra thay vào đó là tự mình điều tra.
Bởi ông biết, nếu công an nhúng tay vào ông sẽ mất đi một người con.
Nơi Vương Đình Phong gửi xe trước khi xảy ra tai nạn không có camera nên rất khó khăn trong việc điều tra.
Phải mất đến một khoảng thời gian dài, thám tử mới điều tra ra được..