Hắn đưa mắt nhìn Gia Hân, bỏ qua việc phải lựa chọn hắn nhanh chóng hôn cô ta chiếm trọn đôi môi anh đào đỏ mọng.
Gia Hân đánh mạnh vào vai hắn, hơi thở cô ngày một yếu dần bởi sức lực của hắn.
Mãi đến khi chán chê, hắn mới buông tay.
Gia Hân lừ mắt nhìn Vương Đình Viễn:
Anh điên hả? Đây là công ty đấy!
Còn đây là phòng của tôi, sẽ không ai dám bén mảng vào đây đâu.
Em đã tự nguyện đến đây, tôi nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội.
Dứt lời, hắn lao đến ôm chặt lấy cô ta.
Bàn tay to lớn di chuyển ra phía sau từ từ kéo chiếc khóa váy xuống để lộ ra tấm lưng trần.
Hai người cứ như vậy triền miên trong hơi thở nồng nàn mang theo mùi hương của rượu cùng những thanh âm ái tình.
————
Tối muộn trong biệt thự.
Hôm nay, Vương Lão gia bận việc bên ngoài nên không về.
Trong nhà chỉ còn Vương phu nhân và vợ chồng Đình Phong.
Bữa cơm tối diễn ra chẳng mấy vui vẻ, ai nấy đều tập trung vào phần ăn của mình.
Xong xuôi đâu đó thì trơe về phòng nghỉ ngơi.
Dù bầu không khí có chút ảm đạm nhưng Nhã Ân nghĩ như vậy cũng tốt, cô không phải nghe những lời càm ràm đủ điều và cuộc đấu khẩu không hồi kết giữa bà và Vương Đình Phong.
Dùng xong bữa tối, Nhã Ân lên phòng làm nốt số công việc dang dở còn anh ngồi ở phòng khách xem phim.
Đúng lúc này, Như Ly cũng vừa dọn dẹp xong.
Thấy Vương Đình Phong ngồi một mình trên ghế sofa, cô ta mon men lại gần.
Chạm nhẹ vào bả vai anh, thanh âm ngọt ngào như rót mật vào tai vang lên:
Cậu chủ!
Vương Đình Phong dừng hoạt động đang làm lại, quay mặt về sau nhìn Như Ly:
"Có chuyện gì thế?"
"Cậu có cần em giúp gì không?"
"Không! Tôi ngồi chơi thôi mà, có gì đâu mà phải giúp."
Câu trả lời phũ phàng khiến Như Ly quê độ.
Cô ta đứng hình một hồi, nụ cười dần trở nên gượng gạo.
Vương Đình Phong lại không suy nghĩ nhiều cứ vậy mà tiếp tục xem phim.
Như Ly hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm.
"Nếu vậy thì cậu có muốn uống gì không?"
"Tôi mới ăn xong còn lo lắm." Không muốn uống gì đâu.
Lần này thì Như Ly không còn lời nào để nói.
Vương Đình Phong đã như vậy, cô ta đâu thể mặt dày thuyết phục thêm.
Như Ly buông thõng tay xuống, vẻ mặt đầy thất vọng hậm hực quay lưng đi vào trong.
Cứ nghĩ anh ngốc dễ bị lừa nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Ngay khi Như Ly vừa bỏ cuộc đi vào, giọng nói của anh vang lên khiến cô ta dừng lại.
"Cô có thể lấy cho tôi một cốc nước lọc được không?"
Bao nhiêu công sức, cố gắng chỉ cần nghe được câu nói này từ anh.
Như Ly quay phắt người lại gật đầu vui vẻ:
"Cậu chủ đợi em một lát, em lấy nước ngay cho cậu."
"Cảm ơn cô!"
Như Ly hí hửng xuống bếp lấy nước cho Vương Đình Phong còn anh vẫn ngây ngô tiếp tục xem phim.
Một lúc lâu sau, Như Ly từ trong nhà bếp bước ra trên tay cầm một ly nước.
"Cậu chủ! Nước của cậu."
Vương Đình Phong quay sang nhìn Như Ly định vui vẻ nhận lấy thì lại không hài lòng khi thấy ly nước cô ta ra mang ra.
Thay vì lấy nước lọc đã cô ta mang ra một ly nước cam.
"Sao lại là nước cam? Tôi muốn uống nước lọc mà."
Anh thắc mắc, gương mặt lộ rõ sự khó chịu.
Như Ly cười trừ nhanh chóng giải thích:
"Nước cam vẫn tốt hơn nước lọc.
Với lại, em đã cất công làm rồi cậu chủ uống cho em vui."
Vương Đình Phong thở dài một tiếng.
Rõ ràng anh nhờ cô ta đi lấy nước lọc vậy mà lại đi làm nước cam.
Dù trong lòng không thích nhưng vẫn ngậm ngùi nhận lấy, đã làm rồi đem bỏ sẽ rất uổng phí.
Vương Đình Phong lấy ly nước từ tay Như Ly vừa định uống một ngụm thì một bàn tay khác giành lấy ly nước..