Một lần nữa cánh cửa đóng lại, Vương Đình Phong cúi đầu xuống xoay người bỏ đi trong thất vọng.
Đây là cái kết khi dám động vào con dâu cưng của bố mẹ.
May mà Nhã Ân chưa nói với ông ngoại nếu không chắc anh mất chức giám đốc rồi.
Vương Đình Phong lững thững kéo vali ra phía xe.
Đi được một nửa đoạn đường, tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên.
Vương Đình Phong vội vàng mở điện thoại ra xem.
Anh nhận được hai tin nhắn.
Vuốt nhẹ màn hình, anh cẩn thận đọc từng tin nhắn.
Tin nhắn đầu là từ ông ngoại với nội dung:
Từ ngày mai cậu không cần phải đến công ty làm việc.
Chức vụ giám đốc sẽ có người lên thay!
Và tin nhắn thứ hai chính là của ngân hàng:
Xin thông báo tài khoản ngân hàng của quý khách đã bị khóa! Để khôi phục tài khoản vui lòng đến ngân hàng hoặc gọi điện tới số hotline 099xxxxx để biết thêm chi tiết!
Tại một căn hộ trong chung cư bậc nhất thành phố.
Vương Đình Phong ngồi tựa lưng trên chiếc ghế sofa nhâm nhi ly rượu vang trên tay.
Trước mặt anh là người bạn thân nhất - Vũ Đình.
Sau khi bị khóa toàn bộ tài khoản ngân hàng đồng thời tiền mặt trong người thì không có, anh đành phải nương nhờ người bạn “thân ai nấy lo” này.
Anh phải nài nỉ mãi mới được vào nhà, cũng may hôm nay Vũ Đình ăn phải thứ gì đó mới động lòng cứu giúp.
Đặt ly rượu xuống bàn, ngồi vắt chéo chân đối diện với Vương Đình Phong.
Vũ Đình hỏi:
Cậu tính ăn nhờ ở đậu nhà tôi đến bao giờ?
Đến bao giờ vợ tôi hết giận thì thôi.
Nghe vậy, Vũ Đình lập tức phản đối:
Không được! Không thể chứa chấp một người như cậu ở trong nhà tôi được.
Người như tôi thì làm sao? Có tôi đến nhà ở là một vinh dự cho cậu.
Cậu nên cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Vũ Đình nhếch mép nở một nụ cười khinh bỉ rồi đưa tay chỉ về phía cửa chính:
Mời về! Không tiễn!
Nhận thấy sự tức giận của Vũ Đình, Vương Đình Phong lập tức thay đổi thái độ.
Anh mỉm cười vĩ hoà vi quý, hạ giọng nói:
Ấy ấy! Làm người ai làm thế.
Tôi làm thế nhưng tôi vẫn là người.
Thôi, thôi.
Mình xin lỗi, tất cả là lỗi của mình.
Do mình đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác mà không biết thân phận.
Không biết bạn thân yêu quý của mình có thể cho mình tá túc vài đêm được không?
Thấy Vương Đình Phong có lòng, Vũ Đình cũng phải có dạ phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Dù sao bây giờ cũng muộn, đuổi một người không có tiền trong túi ra ngoài đường thật là thất đức.
Chỉ là không ngờ đại thiếu gia của một gia tộc lớn có ngày bị vợ đuổi, gia đình ruồng bỏ, trong tay không có một đồng.
Nhớ lại quá khứ huy hoàng thời còn tự do phong trần, ăn chơi trong những quán bar cùng với mấy cô em xinh đẹp của Vương Đình Phong so với Vương Đình Phong của hiện tại thì đúng là xấu hổ.
Vũ Đình đứng dậy tiến về phía tủ lấy ra một chai rượu mới rồi bật nắp rót đầy hai ly trên bàn.
Đưa cho Vương Đình Phong, anh hỏi:
Mọi chuyện là thế nào? Sao cậu vừa bị đuổi vừa bị mất chức hả?
Cậu còn nhớ cái đêm bọn mình tổ chức tiệc ở nhà của Minh Kiệt vào tháng trước không.
Vũ Đình nhấp một ngụm rượu gật đầu:
Nhớ! Thì sao?
Căn chung cư của Minh Kiệt ở là nơi mà Như Ly, thư ký ngày xưa của ba tôi ở.
Hôm đấy, tôi gặp cô ta rồi đứng nói chuyện vài câu thì cô ta nhờ vào sửa bóng đèn.
Vương Đình Phong còn chưa nói hết câu Vũ Đình đã giơ tay ra hiệu dừng lại.
Vũ Đình tiếp lời:
Cậu đừng nói với tôi là cậu theo cô ta vào trong nhà sửa giúp bóng đèn.
Rồi cô ta đến nhà tìm vợ cậu nói rằng đêm đấy hai người đã qua lại với nhau?.