Vương Đình Viễn nghe những lời lăng mạ mình thì không giữ nổi bình tĩnh.
Hắn đập tay xuống bàn đứng phắt dậy, nói:
‘‘Ông dựa vào đâu mà nói ra những lời đó về tôi?’’
Ông Lý vô vùng tự tin:
‘‘Dĩ nhiên, nói có sách mách có chứng tôi sẽ cho mọi người thấy bằng chứng ngay bây giờ.’’
Dứt lời, ông hướng ánh nhìn về phía cửa rồi ra lệnh:
‘‘Vào đi!’’
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Từ bên ngoài, Nhã Ân bước vào trên tay còn cầm một xấp giấy.
Cô cúi đầu chào mỉm cười lịch sự.
Sự xuất hiện của Nhã Ân khiến mọi người ngạc nhiên, một trong số họ không hiểu được mà lên tiếng to nhỏ.
‘‘Tại sao cô ta lại ở đây?’’
Vương Đình Phong trố mắt nhìn Nhã Ân không hiểu cô và và ông Lý có mối quan hệ gì.
Vương phu nhân lúc này đứng dậy, giọng điệu đầy mỉa mai hỏi:
‘‘Thưa ông, không biết ông để một người ngoài vào công ty chứng minh năng lực Đình Viễn là ý gì?’’
‘‘Đây không không phải là người ngoài.
Nhã Ân là cháu gái tôi, sau này nó cũng sẽ là người thay tôi nắm giữ cổ phần ở công ty.’’
Ngày hôm nay quả được có quá nhiều điều bất ngờ đến.
Đầu tiên là cuộc họp thay đổi nhân sự sự bây giờ lại đến cô cháu gái.
Vương phu nhân và Vương Đình Viễn đưa mắt nhìn nhau ngầm nói điều gì.
Vương Đình Phong thật không ngờ vợ mình lại có thế lực lớn như vậy.
Nhã Ân nhìn xung quanh một lượt rồi dõng dạc nói:
‘‘Rất vui được gặp lại mọi người.
Nay tôi tới đây là để giúp đỡ cho ông ngoại tôi.
Trên tay tôi là những giấy tờ chứng minh cậu Vương Đình Viễn đây có đủ năng lực điều hành công ty hay không.
Mời mọi người xem qua.’’
Giấy tờ được chuyển đến cho từng người có mặt trong cuộc họp.
Sau khi tất cả mọi người đều đã có, Nhã Ân tiếp tục:
‘‘Với kinh nghiệm là một người đã từng làm việc ở công ty trong thời gian ông Vương còn tỉnh táo, tôi có thể khẳng định rằng Vương Đình Viễn không đủ năng lực để thay thế ông Vương.
Mọi người có thể thấy trong đó có khi rất rõ có những dự án lớn nhỏ mà anh ta đánh mất làm thất thoát tiền của công ty.
Không những vậy một số dự án án đã đang thi hành phải bỏ dở vì lỗi lầm của anh ta.
Thử hỏi một người như vậy có xứng đáng để điều hành công ty hay không?’’
Mọi người đều chăm chú nghe Nhã Ân nói kết hợp với việc xem bằng chứng trên tay.
Vương Đình Viễn nhìn sắc mặt mọi người thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho Vương phu nhân.
Chưa kịp để mọi người nói lên ý kiến riêng, bà ta đã chen ngang:
‘‘Trong làm ăn kinh doanh ai chẳng có lỗi lầm.
Chẳng phải bên cạnh những sai lầm này Vương Đình Viễn đã mang lại cho công ty nhiều lợi nhuận? Mọi người không thể nhìn từ một phía.’’
Đáp lại bà ta là bầu không gian tĩnh lặng đến vô cùng.
Tiếng lật trang giấy giấy vẫn liên tục vang lên.
Mãi đến một lúc sau sau một khổ đông đứng dậy nói:
‘‘Tôi thấy những gì gì ông Lý và cô Nhã Ân nói rất chí lý.
Tuy tôi chỉ là một cổ đông nhỏ’’
nhưng tôi cũng góp phần trong công ty này.
Vì thế tôi không thể thao công ty cho một người như Vương Đình Viễn.
Ý kiến này được mọi người đồng tình gật đầu ủng hộ.
Vương phu nhân thấy không ổn liền đưa mắt nhìn những cổ đông được bán đút lót.
Chỉ tiếc rằng những người họ bây giờ đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhận được sự ủng hộ của mọi người, ông Lý lên tiếng:
‘‘Nếu mọi người đang nói vậy vậy thì trước chủ tịch này tạm thời sẽ để trống.
Anh cho tới khi chúng ta tìm được người thích hợp thì sẽ mở cuộc họp tiếp theo.
Cuộc họp kết thúc tại đây.’’.