Cô có nghe nhầm không vậy? Là ai ᴄướρ lần đầu của ai cơ chứ? Đáng ra người nói câu này phải là cô mới đúng.
Nhã Ân trừng mắt nhìn anh, gằn giọng:
‘‘Này! Anh đừng có ăn nói linh tinh.
Cái gì mà có qua có lại chứ? Có khi lúc trước anh đã từng qua lại với nhiều người rồi thì có.’’
‘‘Không có nha! Anh quen nhiều người nhưng không dễ dãi, chỉ có vợ là người đầu tiên thôi.’’
‘‘Không! Ai tin được…’’
Nhã Ân còn chưa dứt câu, đôi môi đỏ mọng liền bị Vương Đình Phong chiếm giữ.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, chiếc lưỡi nhỏ nhanh chóng cuốn lấy lưỡi cô tham lam hút lấy mật ngọt trong khoảng miệng.
Cảm nhận hơi thở cô yếu dần, anh mới buông tay.
Di chuyển nụ hôn của mình xuống dưới.
Anh cúi đầu gặm vai cô, để lại dấu răng rõ rệt hệt như cái cách anh chiếm đoạt cô.
Cô cắn môi, biểu tình khó khăn phát ra những âm thanh nho nhỏ khiến anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Cô cảm nhận được hơi thở của anh đang lướt nhẹ trên làn da trắng mịn.
Chiếc váy ngủ satin mỏng cùng những thứ vướng víu được cởi bỏ để lộ ra cảnh xuân.
Anh đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ trước mắt.
Đôi gò bông đào căng tròn nhanh chóng bị chiếm đoạt.
Nụ hồng nhỏ bị anh gặm nhấm đến mức sưng đỏ.
Thanh âm yêu kiều phát ra từ miệng nhỏ như đang cầu xin:
‘‘Phong! Nhẹ…một chút!’’
Cô không hề biết chính giọng nói ngọt ngào ấy là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Bên dưới cảm thấy [email protected] trướng, khó chịu.
Những vật cản cuối cùng trên người bị loại bỏ, anh gấp gáp đưa thứ to lớn ấy lại gần.
Thấy vậy, cô hoảng hốt:
‘‘Khoan đã, anh…anh định làm ở đây thật sao?’’
‘‘Không phải như vậy càng mới mẻ à? Không sao đâu!’’
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô trấn an rồi đưa vật t0 lớn ấy xâm nhập vào bên trong cô.
Đôi lông mày lá liễu khẽ chau lại, cô kêu lên:
‘‘Đau…đau quá!’’
‘‘Sẽ sớm hết đau thôi.’’
Anh vuốt v3 tấm lưng trần của cô trấn an.
Bên dưới bắt đầu luân động, từng nhịp đều đặn.
Cảm giác ban đầu luôn đau đớn đối với cô, dần dần về sau cơ thể lại phối hợp theo ý anh muốn.
Anh đặt cô dưới thân rồi liên tục vận động được một hồi thì nâng người cô dậy để cô xoay lưng về phía mình.
Cơ thể cô mềm nhũn hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Anh vẫn vận động kịch liệt, đem người con gái dưới thân mà làm đến nỗi không còn chống cự được nữa.
Tắm lưng trắng tuyết trong màn đêm được điểm tô không biết bao dấu ấn, những vết hôn vết cắn đổ xuống la liệt…Đầu óc cô dần trở nên tróng rỗng, hơn thở gấp gáp khó khăn phát ra:
‘‘Phong! Chậm…lại…um’’
Cô liên tục cầu xin nhưng anh hoàn toàn bỉ ngoài tai, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
Bên dưới không ngừng luân động, ra vào liên tục khiến cô chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ.
Bàn tay nhỏ bấu chặt vào ghé sofa in hằn lên đó dấu móng tay.
Cứ như vậy, hai cơ thể hoà lại làm một.
Đêm xuân mặn nồng cứ như vậy mà diễn ra cho đến khi cô cảm nhận được chất dịch ấm nóng của anh bên trong người.
Kết thúc, anh khoác lên người cô chiếc áo vest của mình rồi ôm cô vào trong lòng.
Cô tựa đầu vào пɡựᴄ anh lấy lại dưỡng khí.
‘‘Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi!’’
‘‘Em muốn ở đây thêm một chút.’’
Cô nhỏ giọng đáp lại.
Anh cũng không nói gì thêm, gật đầu chiều theo ý cô.
‘‘Nếu không phải muốn nɠɵạı ŧìиɧ với mấy cô gái bên ngoài thì tại sao anh phải giả vờ mất trí nhớ?’’
Trong lòng cô vẫn luôn thắc mắc câu hỏi ấy bởi cô mãi chẳng thể nghĩ ra lý do gì khiến anh hành xử như vậy..