Nhờ vào mối quan hệ mà cô thông qua nghề nghiệp, cô mới biết Vương Đình Phong là anh ruột của mình.
Ban đầu cô tiếp cận Vương Đình Viễn là vì muốn có thêm thông tin về gia đình mình nhưng dần dần cô có tình cảm và ở bên cạnh hắn nhiều năm.
Nghĩ về những gì đã qua, Gia Hân bất giác mỉm cười.
Nụ cười chế nhạo chính bản thân bởi cô cũng không biết vì sao lại ở bên cạnh Vương Đình Viễn lâu như vậy.
Bên cạnh một kẻ ngông cuồng, ham mê quyền lực và tính chiếm hữu.
Đang mải mê nghĩ tới những chuyện vu vơ trong đầu, bỗng, ngón tay ông Vương đột nhiên chuyển động.
Gia Hân chuẩn xem mắt ngạc nhiên, hoảng hốt:
Ba! Ba!
Cô kêu lên phải tiếng ba, mỉm cười trong vui sướиɠ rồi vội vã đi tìm bác sĩ.
Khoảng chừng một lúc sau, bác sĩ tới và kiểm tra cho ông, Gia Hân đứng bên cạnh mong đợi kết quả.
Thế nào rồi bác sĩ? Liệu ba tôi có tỉnh lại không?
Cô sốt ruột hỏi.
Bác sĩ hạ ống nghe xuống mỉm cười đáp lại:
Ba cô đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Gia Hân mừng rỡ hỏi tiếp:
Vậy...liệu ba tôi có rơi vào trạng thái thực vật không?
Bác sĩ đút tay vào túi áo nhìn ba cô một lượt rồi từ tốn trả lời:
Sau khi xảy ra chấn thương ở não, nếu rơi vào tình trạng hôn mê sau khi tỉnh dậy có thể có hai trường hợp.
Một là người bệnh sẽ sẽ ở trạng thái thực vật, hai là trạng thái có ý thức tối thiểu.
Trạng thái có ý thức tối thiểu? Là sao thưa bác sĩ?
Là ba cô có thể nói chuyện, nắm bắt đồ vật có chủ đích nhưng hạn chế ở một số thứ.
Tôi nghĩ ba cô chắc không rơi vào trạng thái thực vật đâu nên đừng lo.
Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn bác sĩ!
Gia Hân cúi gặp đầu cảm ơn.
Vị bác sĩ kia chỉ cười trừ xua tay mấy cái rồi rời khỏi phòng bệnh.
Đưa mắt nhìn về phía ông, cô mừng rỡ ngồi xuống nắm lấy tay ông, nói:
Ba! Có phải ba đã nghe thấy những lời con nói rồi không? Ba hãy mau tỉnh lại nhé.
Con vẫn sẽ ở đây chờ ba.
[...]
Sau khi rời khỏi Đài Bắc.
Nhã Ân bắt một chuyến taxi tới quán cà phê cách đó vài con đường.
Trước khi tới công ty cô đã có hẹn với một người nên bây giờ mới vội vã đi tới.
Mất một khoảng thời gian ngồi xe, tới nơi cô vội vàng bước vào trong quán.
Xác định được vị trí cần tìm cô nhanh chân bước đến.
Nhã Ân dừng lại bên chiếc bàn trong góc quán, hơi thở gấp gáp ngắt quãng vì sợ muộn giờ:
Ông đợi cháu có lâu không ạ? Cháu xin lỗi vì chút chuyện riêng mà để ông đợi.
Người đàn ông đã 70 trong bộ vest đen lịch sự với mái tóc đen điểm xuyết nhiều màu trắng nhìn cô.
Ông mỉm cười, gương mặt phúc hậu cùng nụ cười vui vẻ cùng đáp:
Không sao ông cũng vừa mới đến, cháu ngồi đi!
Nhã Ân gật đầu ngồi xuống đối diện ông.
Cô nhìn trên bàn ở phía mình đã có ly nước cam từ bao giờ.
Dù chỉ gặp nhau số lần đếm trên đầu ngón tay nhưng ông đã nhớ được sở thích của cô.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô bây giờ chính là ông Lý, ông ngoại của cô.
Thực ra từ nhỏ đến lớn cô chưa nghe mẹ nhắc về ông bao giờ cũng chưa từng về bên ngoại chơi.
Mãi cho đến khi vào khoảng một tháng trước, ông đã đích thân tới tìm cô.
Sau một vài cuộc nói chuyện, cô mới hiểu ra năm xưa mẹ cô vì cãi lời ông để lấy ba cô nên đã bị ông từ mặt.
Kể từ đó mà cắt đứt liên lạc với nhau.
Ông đã cho người điều tra nhiều năm, cho tới khi có thông tin thì mới biết mẹ cô đã mất.
Suốt những năm tháng trong quá khứ, ông đã sống với nỗi dằn vặt vì đã nhẫn tâm đuổi con gái mình đi để rồi khi gặp lại chỉ còn là nấm mộ đã xanh cỏ.
Ông biết mẹ có một người con gái là cô nên đã tìm tới cô để nhận người thân và giúp đỡ..