Hơn 20 năm qua không ngày nào là bà ta không nhớ tới con gái mình.

Dù đã cho người tìm kiếm ở rất nhiều nơi, rất nhiều thời gian nhưng kết quả nhận lại vẫn chỉ là con số 0.
Bà ta vu vơ nghĩ những chuyện quẩn quanh trong đầu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.

Bà ta lau nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, sụt sịt vài tiếng rồi cầm điện thoại xem.
Lướt nhìn màn hình, số máy gọi đến là số máy của bệnh viện.

Bà ta chau mày khó hiểu rồi nhấc máy:
‘‘Tôi nghe! Có chuyện gì mà gọi giữa nửa đêm thế này?’’
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái.

nghe ngữ điệu xem chừng rất gấp gáp và nghiêm trọng:
‘‘Thưa phu nhân đã có chuyện lớn xảy ra rồi.’’
Vương phu nhân vẫn thản nhiên như không đi lại về phía ghế sofa.

Nhấp một ngụm rượu vang, hỏi:
‘‘Chuyện lớn là chuyện gì? Không lẽ chồng tôi tỉnh dậy?’’
‘‘Dạ không còn nghiêm trọng hơn như vậy nữa.

Tôi nghe nói đã có người làm thủ tục chuyển viện cho Vương Lão gia.

Và và bệnh viện đã đồng ý, còn Vương Lão gia đã được chuyển đi từ chiều nay rồi thưa phu nhân.’’
Không còn sự điềm tĩnh cũng hay vào đó là nét mặt bàng hoàng, sửng sốt.

Bà ta cáu gắt:
‘‘Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì thế hả? Không có sự đồng ý của người nhà bệnh nhân ai cho các người tùy tiện chuyển viện.’’
‘‘Nhưng thưa phu nhân người làm làm đơn xin chuyển viện có quan hệ huyết thống với ông chủ nên bệnh viện không thể làm khác.’’
‘‘Có phải là mấy thằng con trai tôi làm không?’’
‘‘Dạ không thưa bà, là một người khác!’’
Vương phu nhân chỉ nghe không đáp.

người có quan hệ huyết thống với ông Vương ngoài Vương Đình Phong và Vương Đình Viễn thì còn ai khác nữa?

Sáng.
Nhã Ân dậy từ sớm nhưng không phải làm việc nhà mà chuẩn bị đồ rời khỏi Vương gia.

Đúng như những gì Vương Đình Phong đã nói ngày hôm qua, cô vừa mới thức đã thấy một người tài xế đứng chờ ở trước cửa.
Nhã Ân không hiểu nổi một người giúp việc ra khỏi nhà đâu cần thiết phải có tài xế riêng.

Dù sao cũng là do Vương Đình Phong chuẩn bị nên cô chẳng ngần ngại mà lên xe.
Trước khi rời đi, cô có ghé qua phòng bác Lâm chào hỏi bác vài câu.

Tuy không quá thân với Gia Hân nhưng cô đặc biệt cảm mến.

Ban đầu định nói vài câu mới đi, có điều nhớ lại chuyện ngày hôm qua cô lại thôi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Nhã Ân hạ cửa kính xuống nhìn căn nhà mình đã gắn bó hơn một năm qua mà ngậm ngùi tiếc nuối.

Tuy không nỡ nhưng có lẽ duyên đã hết đã đến lúc phải rời xa.
Suốt quãng đường đi, Nhã Ân cứ vô thức nhìn ra bên ngoài đầu óc ᴍôпɡ lung chẳng nghĩ ngợi gì.

Cho tới khi chiếc xe dừng lại bên một căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ, cô mới bừng tỉnh.
Tài xế phụ cô mang đồ vào trong rồi cũng rời đi ngay sau đó.

Lúc mới đặt chân tới đây, cô như bị choáng ngợp.

Căn nhà tuy không quá lớn nhưng lại rất đẹp, vừa phải đủ cho ba người sống.
Tài xế nói đây là nơi mà Vương Đình Phong muốn cô tới ở, Nhã Ân mới nhớ ra hiện tại cô vẫn là nhân tình của anh.
Bước vào trong, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.

Cách trang trí sắp xếp đồ đạc hiện đại, đẹp mắt và không gian thoáng đãng.

Chẳng hiểu sao trong đầu cô lại nảy ra một suy nghĩ không thể ngờ tới.
Rời khỏi Vương gia cũng tốt đấy chứ, không phải làm việc cũng không phải đấu đá với Như Ly.

Ở đây hưởng thụ tốt hơn biết bao.

Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là suy nghĩ để cô tự trấn an bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play