Bất quá, cô đành dùng sức đẩy mạnh hắn rồi nhanh chân rời đi.
Cứ tưởng đã thoát được Vương Viễn nhưng không ngờ lại bị hắn kéo tay giữ lại.
Gia Hân vùng vẫy, gắt gỏng:
Anh bị điên à? Buông tôi ra!
Cô càng hung hăng, hắn càng tỏ ra thích thú:
Sao thế? Sợ bị anh trai tôi phát hiện ra tôi và em là bạn giường hả?
Anh câm miệng lại! Đừng có ăn nói xằng bậy.
Ai là bạn giường của anh? Cảm thấy thiếu thốn quá thì đến bar mà tìm gái.
Tôi không phải nơi để anh phát ti3t.
Còn chuyện này tôi nhắc lại một lần nữa cho anh rõ, tôi là em gái ruột của anh Phong.
Còn tờ giấy xét nghiệm anh đưa tôi lần trước nên kiểm tra lại đi là vừa.
Gia Hân liên tục nhắc đến chuyện huyết thống, không phải kết quả xét nghiệm đã chứng minh tất cả rồi sao? Trong đầu Vương Đình Viễn dần hiện lên những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Hắn nhớ đến lời mẹ hắn nói lúc sáng nay, nhớ đến cả những gì Gia Hân vừa nhắc.
Hắn phân vân không biết nên tin ai, không biết quyết định thế nào.
Trong lúc Vương Đình Viễn không để ý Gia Hân nhanh chóng thoát khỏi tay hắn.
Cổ tay bị hắn nắm chặt đến nỗi đỏ ửng in hằn cả năm dấu ngón tay, Gia Hân nhăn mặt xoa xoa vài cái.
Cô đưa mắt nhìn Vương Đình Viễn liền bắt gặp gương mặt tối đen cùng sự giận dữ bức người tỏa ra.
Nhận thấy điều không lành, cô bất giác lùi về sau một bước đồng thời hắn cũng bước thêm một bước.
Gia Hân đưa tay lên che chắn sợ rằng hắn sẽ làm điều gì xằng bậy, đôi môi mấp máy nói:
Anh…anh bị sao thế hả?
Hắn từng bước lại gần cô, ánh mắt đỏ ngầu đầy giận dữ:
Em nói bản thân là em gái anh tôi.
Vậy em lấy gì để chứng minh đây? Nếu đó là sự thật sao từ trước đến nay tôi không nghe bố nhắc đến? Không phải tôi đã nói với em rồi sao, đừng đem mấy cái trò đó ra dọa tôi.
Tôi không rảnh để làm mấy chuyện đó.
Điều tôi nói là thật!
Vậy thì chứng minh đi!
Vương Đình Viễn đột nhiên hét lớn khiến Gia Hân giật mình.
Trông hắn hiện giờ giống như một con thú dữ phát điên trực chờ xông tới cắn xé con mồi.
Cô đã năm lần bảy lượt nói sự thật cho hắn nhưng cuối cùng hắn vẫn không tin mà nghe theo những thứ không có thật.
Nếu cô là người nói dối thì sẽ không ngu ngốc đến nỗi có mối quan hệ bất chính với anh trai mình.
Hắn muốn có bằng chứng, cô nhất định sẽ đưa cho hắn nhưng không phải bây giờ mà phải đợi đến khi ông Vương tỉnh dậy.
Bị dồn đến chân tường, Gia Hân nghĩ bản thân không còn đường lui, thật không ngờ một giọng nói đột ngột vang lên ngăn cản bước chân của Vương Đình Viễn:
Gia Hân!
Nghe có tiếng, Vương Đình Viễn lập tức lùi lại vài bước nhanh chóng thay đổi thái độ rồi quay đầu lại đằng sau.
Thấy Nhã Ân, mắt Gia Hân sáng rực lên như vớ phải vàng.
Gia Hân nhanh chân chạy về phía Nhã Ân đứng nấp sau lưng cô.
Ánh mắt chứa đầy sự khẩn khoản, cầu xin cứu giúp.
Nhìn thái độ sợ hãi của Gia Hân cùng sự xuất hiện của Vương Đình Viễn khiến Nhã Ân nghi ngờ, nhanh chóng đoán ra được phần nào mọi chuyện.
Cô lên tiếng hỏi hắn:
Cậu Viễn! Cậu về từ khi nào sao tôi không biết?
Chị dâu…à không tôi quên mất bây giờ cô đâu còn là chị dâu của tôi.
Với lại, chuyện tôi về khi nào cũng phải báo cáo với cô nữa sao?
Tôi chỉ thắc mắc thôi! Còn chuyện của cậu sao tôi dám xen vào chỉ sợ nó tự lộ ra bên ngoài thôi..