Gia Hân nhìn Nhã Ân, vui vẻ nói:
Chị cứ ra ngoài ngồi nghỉ, ở đây để em làm nốt cho.
Không cần phiền thế đâu.
Mà sao bỗng nhiên cô thay đổi cách xưng hô vậy?
Nhã Ân thấy lạ, mới hôm trước hai người còn gọi nhau như người xa lạ, hôm nay lại thân thiết lạ thường.
Gia Hân bất giác chột dạ.
Bởi Nhã Ân là vợ Vương Đình Phong, cô nghĩ Nhã Ân sẽ hơn tuổi mình nên gọi như vậy.
Gia Hân chần chừ giây lát rồi đáp lại:
Bây giờ chúng ta chung một nhà gọi thế cho gần gũi.
Nếu chị thấy phiền thì...
Không sao.
Cô cảm thấy thoải mái là được rồi.
Đấy! Chị lại xưng hô kiểu đó nữa rồi.
Xin lỗi, tại quen miệng thôi!
Nhã Ân cười với Gia Hân.
Không hiểu sao cô lại có cảm tình với cô gái này.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã thấy Gia Hân rất thân thiện ngay cả khi về đây ở chung Gia Hân vẫn luôn vui vẻ với cô.
Bỏ qua thực hư mối quan hệ giữa Vương Đình Phong và Gia Hân, cô rất thích tính cách của Gia Hân.
Chị còn việc gì cần em phụ nữa không?
Không đâu, mọi thứ xong hết rồi.
Nhã Ân vui vẻ đáp lại.
Dù sao trong nhà có người để nói chuyện vẫn tốt hơn.
Đợi đến khi tìm được giấy đăng ký kết hôn rồi kết thúc mối quan hệ với Vương Đình Phong có khi cô lại có thêm một người bạn.
Chị Nhã Ân!
Giọng nói của Gia Hân đột ngột vang lên khiến cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ ᴍôпɡ lung.
Thu lại ánh măt lơ đễnh, cô đâp lại:
Có chuyện gì sao?
Sau này nếu có chuyện gì xảy ra hay ai làm gì có lỗi với chị em nhất định sẽ bảo vệ chị.
Em nói vậy là sao? Chị không hiểu lắm.
Chị chỉ cần nhớ, nếu cần sự giúp đỡ thì hãy tìm em.
Những lời Gia Hân nói khiến Nhã Ân khó hiểu.
Cô không biết Gia Hân đang nhắm tới chuyện gì hay vấn đề gì.
Bỗng dưng, cần sự giúp đỡ thì đến tìm? Dù sao thấy Gia Hân nhiệt tình như vậy cô cũng gật đầu lấy lệ.
Nhìn đồng hồ treo tường, Gia Hân giật mình hoảng hốt.
Chết thật! Tới giờ em phải mang thuốc cho anh Phong rồi.
Đợi em mang thuốc lên xong rồi hai chị em mình lại nói chuyện tiếp nhé!
Nhã Ân gật đầu:
Cũng được! Vậy em có cần chị giúp gì không?
Không cần đâu, em tự làm được.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của Gia Hân lấy mấy viên thuốc ra khỏi hộp, Nhã Ân không khỏi phì cười.
Cô nghĩ người trong ngành y thì phải có sự điềm tĩnh nhất định nhưng Gia Hân lại khác.
Vội vàng, nóng nảy suýt nữa thì rơi thuốc.
Nhìn mấy viên thuốc có màu sắc lạ, cô hỏi:
Mấy viên thuốc đó là thuốc gì vậy?
Gia Hân nhìn xuống dưới rồi à lên một tiếng trả lời:
Đây chỉ là thuốc bổ thôi.
Dạo gần đây anh Phong hay kêu mệt chắc là do công việc ở công ty nhiều nên em mới mua...à không, mới kê mấy loại thuốc này cho anh ấy uống.
Thôi em đi đây lát chúng ta nói chuyện sau.
Nhã Ân gật đầu đồng ý.
Cô nhìn theo bóng dáng Gia Hân rồi thầm nghĩ.
Vương Đình Phong mệt mỏi vì công việc gì chứ chắc là đang đau đầu vì có quá nhiều phụ nữ vây quanh thì đúng hơn.
Cô thở dài một tiếng sau đó liền trở về phòng mình.
Gia Hân mang thuốc lên phòng sách, đứng trước cửa thì đưa tay lên gõ.
Vào đi!
Được người bên trong cho phép Gia Hân bước vào.
Thấy anh mình đang làm việc chăm chỉ, cô bước chân nhẹ nhàng lại gần.
Đặt khay đựng thuốc xuống bàn, cất giọng nói:
Tôi mang thuốc đến cho anh rồi đây.
Liều lượng tôi đã chia ra sẵn chỉ cần uống theo là được..