“Tới giờ mà chưa tỉnh sao? Sức khoẻ yếu dữ vậy?” Phong Du lẩm bẩm liếc vào giường qua lớp rèm bay bay nhìn chàng trai còn đang mê mang trên giường.

Mặc Đình Ngôn tỉnh lại phản xạ sờ soạn khắp người, trơn láng không mặc gì.

“Oái cái khỉ gió gì vậy?”

“Chịu tỉnh rồi!” Phong Du ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn che cơ thể đầy dấu đỏ bầm giúp nam nhân đang hoang mang.

“Mắt của tôi? Sao bịt mắt tôi?” Mặc Đình Ngôn vươn tay thao khăn trắng.

Phong Du chạm mu bàn tay hắn ngăn lại, rồi nhẹ nhàng mở giúp hắn, khẽ nói: “Đình Ngôn… có phải anh lại uống rượu và tắm đêm không?”

“Ừ! Rồi sao?”

Phong Du chao mày khó chịu, bấu chặt đôi vai trần của Mặc Đình Ngôn gằn giọng: “Đã bảo anh bao nhiều lần rồi!!! Không được uống chất kích thích và tắm đêm, sao không nghe hả?”

“Này! anh làm tôi đau đấy!” Mặc Đình Ngôn cụp mắt khó chịu, gạt tay đối phương ra đứng khỏi giường, chớp lấy bộ đồ để sẵn, chợt thấy chén thuốc còn nóng, phản phất mùi rất nồng đen nhăn mặt, hắn quay qua nhìn Phong Du đang siết chặt nắm đấm, vô thức hỏi: “Đó là thuốc sao?”

“Mặc Đình Ngôn, uống nó đi!” Phong Du nâng chén thuốc vừa thổi vừa nói: “Về sau, phải uống thuốc đều đặn, đây là loại thuốc đặt chế mới.”

“Ý anh là thuốc bổ mắt á hả?” Mặc Đình Ngôn thả chăn xuống lộ cơ thể rắn rỏi theo phản xạ Phong Du qua mặt né, hắn nhíu mày cười cười: “Đâu phải chưa thấy! Ngại cái khỉ gì? Lợi dụng tôi hôn mê đụng hết rồi còn gì?”

“Mẹ nó… Mặc Đình Ngôn, anh phải đàn ông không vậy?”

“Tất nhiên, thấy gậy tôi còn sài được không?” Mặc Đình Ngôn mặc xong đồ, vừa phất tay nói, vừa bước ra cửa.

Phong Du vọt lên chặn đầu, buông câu: “Đi đâu?”

“Về…không lẽ ở tiếp cho anh hiếp!” Mặc Đình Ngôn vẫn cay vụ đang ngon lành nói chuyện, ngắm vợ, tự nhiên tên Phong Du bợ hắn tới đây, tỉnh dậy quấn khăn bịt mắt, người chả mảnh vải che thân, căn bản là thấy Phong Du càng ngày càng kỳ cục. Nhục dục không rõ ràng.

“Ô…Vậy ra anh cũng biết sợ bị hiếp!”

“Tôi sợ đồng tính thôi! Anh không có cửa đè tôi đâu!” Mặc Đình Ngôn vỗ vỗ vai Phong Du, hai mắt đầy khêu khích.

“Ok… trở vào đây! Tới giờ rồi!” Phong Du kéo Mặc Đình Ngôn ra ban công, hướng nhìn xuống là bến tàu Tân Châu.

Một cuộc giao dịch vũ khí phi pháp giữa Lạc Viễn Đông và bọn người áo đen thần bí.

“Anh nói chuyện quan trọng đây đó hả?” Mặc Đình Ngôn quay qua hỏi Phong Du.

Phong Du gật đấu, tay lướt điện thoại xem đoạn ghi hình trực tiếp cuộc giao dịch. Mặc Đình Ngôn hiểu ra, hoá ra Phong Du đã cài camera theo dõi hèn gì thu thập được mấy đoạn chứng cứ giao dịch phi pháp tận trong kho súng lậu kia đưa cho hắn.

“Anh hay vậy?” Mặc Đình Ngôn buôn lời khen.

Phong Du nhếch mép: “Tất nhiên…”

“Thế báo công an được rồi chứ?” Mặc Đình Ngôn muốn bấm điện thoại, thì Phong Du ngăn lại.

“Sao vậy?” Mặc Đình Ngôn vừa hỏi thì chợt nhận ra đoạn video khác trong điện thoại Phong Du, là cha của Bạch Yên Chi, chính là Lục Hàn Quyết bị giam trong một nhà kho toà vũ khí với súng.

Phong Du đã âm thầm dùng tài quản trị mạng, và cài nội giáng vào thuộc hạ của Lạc Viễn Đông, từ sau lần thoát chết mang Lục Thừa Cẩn về. Phong Du đã dệt kế hoạch thu thập chứng cứ buôn lậu này.

“Phong Du… anh làm tất cả vì cái gì thế?” Mặc Đình Ngôn thật sự không hiểu tai sao Phong Du nhiệt tình giúp mình. Quan hệ máu mủ không có, chuyện tình cảm đồng tính càng không, mà nói tri kĩ, thì Mặc Đình Ngôn không hẳn xem Phong Du thân tới mức đó. Rốt cuộc Phong Du tiếp cận hắn với mục đích gì còn là ẩn số.

“Vì anh đấy!” Phong Du tắt điện thoại, xoay người vào trong mặc quần áo, thắt cà vạt rất chỉnh tề.

Mặc Đình Ngôn hơi khó hiểu bước vào hỏi: “Anh có vợ mà?”

“Ly dị rồi!” Phong Du chỉnh trang thắt lưng, chiều cao 1m 88 nên Phong Du đứng cạnh Mặc Đình Ngôn không hề thấy chênh lệch gì.

“Anh nói cái gì? Anh và Hạ Miên ly dị rồi?”

“Ừ!”

“Tại sao?” Mặc Đình Ngôn vừa hỏi, vừa bước lại bàn nâng chén thuốc uống, lúc đang uống thì phụt ra bởi câu.

“Vì anh!”

Mặc Đình Ngôn đúng là bị doạ cho ngốc rồi, Phong Du nhếch mép tỏ ý thích thú, bộ mặt này của Mặc Đình đúng là lần đầu anh thấy, đúng là nhìn thú vị thiệt, tính ra Lâm Hạ Miên yêu Mạc Đình Ngôn đúng là không sai. Tính tính lúc nóng lúc lạnh khi lại trẻ con, khiến anh còn thích mà.

“Về thôi! Sắp xếp tóm gọn họ, nhưng trước tiên phải cứu Lục Hàn Quyết ra. Tôi đưa anh đến đây để biết chỗ này thuận tiện quan sát bến tàu. Hai hôm nữa tôi về Anh Quốc có việc.”

“Ờ!” Mặc Đình Ngôn nhìn quanh căn phòng lần cuối, xoay người ra khỏi phòng trước, vừa bước vừa suy nghĩ thái độ và lời nói của Phong Du cứ quai quái ra sao ấy.

Phong Du bước sau nhìn dáng lưng của một thiếu gia kiêu ngạo. Trong lòng nặng trĩu, bởi lúc Mặc Đình Ngôn ngất đi, đôi mắt không chịu được tia sáng mà đỏ lên, anh phải cột khăn giúp dịu mặt cho Mặc Đình Ngôn và cạo gió.

Bệnh của Mặc Đình Ngôn đại kỵ nhất uống rượu và ngấm nước cơ thể dễ trúng gió. Theo tình trạng lúc đó Phong Du đã xuống quầy lễ tân nhờ nấu loại thuốc mới mà anh tính xong việc này rồi đưa cho Mặc Đình Ngôn. Ai ngờ bệnh đôi mắt của Mặc Đình Ngôn sẽ mù trong thời gian không xa.

[…]

Sau khi xong việc ở bến tàu, Phong Du đưa Mặc Đình Ngôn sang biệt thự Hoang Gia.

- “Cạch.”

“Anh thả em ra! Sao lại nhốt em?”

Thấy Mặc Đình Ngôn bước vào Lục Thừa Cẩn lập tức xông tới túm cổ áo anh trai nâng lên, chất vấn, đã hai tuần lễ qua hắn không cho anh ra khỏi phòng.

Ngày hôm đó lúc Âu Đình Nghiêm lái xe đưa Lục Thừa Cẩn vừa ra khỏi cổng thì xe Mặc Đình Ngôn chặn lại. Hắn lôi em trai trở lên phòng, cấm không cho ai được phép để Lục Thừa Cần rời khỏi phòng. Hắn khoá cửa phòng nghiêm ngặt, không một ai có quyền đặt chân vào biệt thự của hắn kể cả Âu Đình Nghiêm và Cảnh Đình Khêu.

“Thừa Cẩn, anh là muốn tốt cho em! Ngoan ngoãn ở cùng anh. Anh sẽ không giam em.” Mặc Đình Ngôn xoa lưng em trai vỗ về an ủi.

“Em cần về với vợ con! Anh tránh ra!” Lục Thừa Cẩn đẩy người sang bên, bước thẳng ra cửa, đối với anh, nửa ngày không bên cạnh Bạch Yên Chi và các bé con làm anh rất lo.

Bạch Yên Chi mồi côi từ nhỏ giờ cha cô ấy mất tích, thêm người anh trai có tà ý với anh, người anh trai đó ghen với chính em gái ruột của mình. Anh lo 2 tuần qua Lục Thời Cẩn sang chung cư Duyệt Tường làm hại mẹ con Bạch Yên Chi.

“Lục Thừa Cẩn… vợ con sao? Em vừa nói cái gì?” Mặc Đình Ngôn siết chặt đôi bàn tay rôm rốp.

Lục Thừa Cẩn nghe ngữ điệu trầm bổng và tiếng nắm đấm tạo ra, anh quay liếc trộm điệu bộ của anh trai, anh nhếch môi nói lời khiêu khích:

“Bạch Yên Chi là vợ và con em, anh nên nhớ rằng chính anh đã ép Yên Chi li dị, lén đăng ký kết hôn với Lạc Vy. Giây phút cô ấy tin tưởng anh nhất, anh đã vứt bỏ cô ấy, nối lại tình xưa và thậm chí là kết hôn.”

“Thừa Cẩn…em…” Mặc Đình Ngôn gằn giọng, nắm đấm lại siết mạnh hơn, cơn tức chuyển sang cơn đau trong tim, từng câu từng chữ của em trai nói không hề sai.

Hắn đúng thật đã làm ra điều tác tệ nhất, chính tay hắn đã cắt đứt dây tơ, thơ ơ với cảm xúc của Bạch Yên Chi khi đó. Hắn nghĩ sẽ phục hôn được sau khi tìm được mẹ cho Bạch Yên Chi, và một phần hắn nghĩ đứa con trong bụng Lạc Vy là của hắn.

“Anh quên rồi sao? Chính anh coi trọng trinh tiết đúng không?” Lục Thừa Cẩn vỗ tay vào ngực Mặc Đình Ngôn đang trợn mắt bất ngờ.

“Em nói điều đó là ý gì?”

Lục Thừa Cẩn nhếch môi nói: “Thế đến bây giờ anh còn coi trọng điều đó không?”

“Anh…” Mặc Đình Ngôn ngập ngừng, hắn vốn đã quên bấn chuyện trinh tiết của Bạch Yên Chi sau 3 năm gặp lại. Sau khi biết Lạc Vy phản bội hắn, mang giọt máu của người khác, hắn lại ích kĩ mang tiết hạnh của hai người phụ nữ ra so sánh.

Mặc Đình Ngôn khụy xuống sàn ôm đầu quay cuồng trong suy nghĩ dằn xé tâm can, rốt cuộc hắn yêu Bạch Yên Chi vì điều gì. Là hắn có mới nới cũ, hay là bị tình cũ phủ rồi mới nhận ra tình mới hoàn hảo.

Hay là qua giông bảo hắn thấy mái nhà che được mưa cho cả gia đình hạnh phúc, còn áo mưa chỉ che được cho mỗi mình hắn.

Bạch Yên Chi công dung ngôn hạnh, lo cho hắn ăn đủ no lo cho hắn ngủ đủ giấc, còn Lạc Vy chỉ nũng nịu ôm ấp hắn, bắt hắn cung phụng ăn ngon mặc đẹp.

Hắn bắt đầu khát khao một mái ấm hạnh phúc với vợ hiền và con thơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play