*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng Thẩm Hâm quả nhiên dậy rất sớm, thừa dịp mẹ chưa tỉnh liền trộm hú Lam Đa Đa dậy, “Chị dâu, đi rửa mặt đi. Em trang điểm cho.”

Lam Đa Đa mở to một con mắt, quay đầu nhìn bà cụ, nói nhỏ: “Ra ngoài chờ đi, tới ngay đây.”

Lam Đa Đa thấy trong còn chưa sáng hẳn, liền thay luôn quần áo dưới lớp chăn, rón rén xuống giường ra ngoài, lại quên khép cửa lại.

Lão thái thái lúc này chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy hai đứa nhỏ xì xầm chít chít nói chuyện gì đó. Nói xong Lam Đa Đa liền dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó Thẩm Hâm kê cái bàn nhỏ tới, bắt đầu makeup cho Lam Đa Đa.

Thẩm Hâm: “Đậu má! Sao da chị dâu còn đẹp hơn cả em vậy. Xài mỹ phẩm hãng nào đó?”

Lam Đa Đa: “Dùng mask organic, hiệu quả tốt lắm, thích thì lần sau anh mang cho một ít?”

Thẩm Hâm: “Thế sao được? Mang nhiều vào!”

Lam Đa Đa giơ tay ra dấu OK, khóe mắt liếc về phòng ngủ của mình, nhưng bên trong quá tối nhìn không rõ, bởi vì trời còn chưa kịp sáng. Thẩm Hâm thấy Lam Đa Đa cứ liếc về bên đó, hỏi: “Nhìn gì đấy?”

Lam Đa Đa: “Hâm Hâm, em nói xem liệu bà đã dậy chưa?”

Thẩm Hâm nói ngay: “Không thể nào, hôm qua trên đường ngủ lâu như vậy, ban đêm chắc thức khuya, nên sáng nay kiểu gì chẳng dậy muộn.”

Lam Đa Đa cẩm thấy cũng đúng, liền yên tâm để cô makeup, sau đó cả hai cùng chuẩn bị bữa sáng. Vừa nhét củi vào lò, cậu vừa lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, không ngờ có một tin nhắn Thẩm Nghị mới gửi tới sáng sớm hôm nay.

Thẩm Nghị: Ngủ có ngon không? Sợ đánh thức em nên không gọi điện thoại, tỉnh dậy nhắn cho anh một cái.

Lam Đa Đa chạy ra ngoài gọi điện thoại tới, “Sao anh dậy sớm thế?”



Lam Đa Đa hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, vậy xem ra bà thật sự rất thích em đó. Bảo bối vất vả rồi.”

Lam Đa Đa cười tủm tỉm, sáng sớm đã được người yêu khen, trong lòng đặc biệt vui vẻ, “Không khổ, lần đầu trải nghiệm sinh hoạt nông thôn, cảm giác rất mới mẻ. Hâm Hâm còn nói hôm nay sẽ dạy em trồng rau.”

Thẩm Nghị tỏ vẻ sâu sắc hoài nghi trình độ trồng rau của em gái, sau đó nói vài câu quan tâm rồi cúp máy. Thật ra trong lòng hắn đã có một suy đoán, chỉ là không dám khẳng định – hắn cảm thấy có thể bà ngoại đã biết Lam Đa Đa là đàn ông. Nếu không vì sao bà cụ lại chủ động yêu cầu cùng phòng với Lam Đa Đa? Bà cụ đi tiểu đêm, còn ngáy to, cho nên bình thường hẳn là không nên yêu cầu như thế. Thích hợp nhất là để bà ngủ chung với Thẩm Hâm, nhưng đó là nếu bà chưa biết giới tính thực sự của Lam Đa Đa…

Thẩm Nghị ngồi im nửa ngày không nhúc nhích… Lúc đầu bà cụ đột nhiên đòi đưa Lam Đa Đa về quê đã khiến hắn cảm thấy kỳ quái, vậy mà còn chủ động yêu cầu ở cùng phòng với cậu… Hắn không thể không suy nghĩ nhiều.

La Trạm lúc này đưa lên một tờ hóa đơn siêu thị mua hàng phục vụ cho bốn bà cháu. Thẩm Nghị nhận lấy nhìn lướt qua, phát hiện ngoài trái cây rau quả thịt cá nhiều đến mức khoa trương, ngoài ra còn có hai bình rượu đế.

Rượu đế?

Thẩm Nghị đột nhiên hiểu ra.

La Trạm thấy hắn mở to mắt nhìn hóa đơn, còn tưởng Thẩm Nghị thấy hắn mua quá nhiều, liền giải thích: “Hoa quả và điểm tâm là do bà cụ bảo mua.”

Thẩm Nghị phất tay, “Được rồi, cứ theo ý bà.”

Lúc bà cụ “tỉnh dậy”, mặt trời đã lên cao. Lam Đa Đa hầu hạ bà cụ rửa mặt đánh răng xong, mang đồ ăn Thẩm Hâm đã chuẩn bị vào phòng. Bà cụ nhìn cậu trước trước sau sau bận rộn, không nói một lời, chỉ mỉm cười như có như không. Một hồi sau, bà nói: “Đa Đa, nghe Hâm Hâm nói hôm nay chúng mày muốn trồng rau sao?”

Lam Đa Đa nói: “Vâng ạ, con bé sang nhà hàng xóm lấy hạt giống rồi. Lát nữa cơm nước xong xuôi, bà cứ ở trong sân phơi nắng, tiện tay chỉ đạo bọn cháu nhé.”

Bà cụ vui vẻ gật đầu.

Thẩm Hâm ăn xong, hai “chị em” cùng dọn dẹp. Thẩm Tuệ thấy bọn họ giục nhau nhanh nhanh chóng chóng, liền nói: “Ra trồng rau đi, bát đũa mẹ rửa cho.”

Thẩm Hâm không khách khí nói với Lam Đa Đa: “Chị dâu, đi thôi!”

Thẩm Tuệ nghe xưng hô như thế liền thấy gượng gạo hết cả người, khẽ trừng mắt nhìn con gái.

Bà cụ vừa phơi nắng vừa quan sát hai đứa hì hục xới đất, hỏi: “Đa Đa, mày thấy Thẩm Nghị nhà bà tốt nhất ở điểm nào?”

Lam Đa Đa nói ngay không cần nghĩ: “Chỗ nào cũng tốt nhất, bà ơi, cháu thấy Thẩm Nghị chẳng có chỗ nào không tốt cả.”

Dù bà cụ cũng là người cực kì bênh vực con cháu, nhưng nghe thổi phồng tới vậy cũng không khỏi chấn động cả người: “Ý mày là Thẩm Nghị không có khuyết điểm gì sao?”

Lam Đa Đa nói: “Đúng vậy đó bà, hắn hiếu thuận, dễ gần, tốt với cháu, dáng đẹp, người cao, năng lực tốt, tâm địa tốt, cái gì cũng tốt, nếu ai cảm thấy hắn không tốt, vậy chắc chắn kẻ đó từ đầu tới chân đều không có cái gì ra hồn rồi!”

Bà cụ: “…”

Thổi phồng đến mức bà nghe mà phát ngại.

Lúc đầu bà vốn định hỏi Lam Đa Đa có gì chưa hài lòng với Thẩm Nghị không, nếu có thì bà sẽ nhắc nhở một chút để hắn sửa, thuận tiện nói tốt cho thằng cháu trước mặt Lam Đa Đa. Nào ngờ Lam Đa Đa này ngây thơ như thế.

Thẩm Tuệ rửa bát xong, xoay người lại đã thấy mẹ già đứng ngay trước mặt, giật nảy cả mình, “Mẹ, sao lại ra đây? Hai đứa kia đâu?”

“Đang trong vườn trồng rau.” Bà yên lặng một lát, lại nói: “Tuệ Tuệ, mai mẹ muốn mang Đa Đa đi gặp bố mày.”

Thẩm Tuệ giật mình, “Mẹ, đùa gì vậy? Vừa ngớt mưa được một hôm, đường ra đó khó đi như vậy, xe của chúng ta không đi được đâu.”

Bà cụ nhíu mày, “Mẹ có nói muốn dẫn mày đi cùng sao?”

Thẩm Tuệ suýt thì nghẹn chết, “Vậy mẹ đi với ai?”

“Không phải vừa nói là mang Đa Đa theo sao?”

Thẩm Tuệ trong lòng tự nhủ dẹp đi, bố mà biết thằng cháu cưng nhất trần đời đi tìm đàn ông nói chuyện yêu đương thì không phải sẽ tức đến nỗi đội mồ sống dậy sao? Thẩm Tuệ thuyết phục: “Hay chờ chút đi, Tiểu Nghị với Đa Đa cũng chưa ra đâu vào đâu mà.”

Bà cụ trừng mắt, “Đã ở chung rồi còn chờ thế nào nữa?”

Thẩm Tuệ ngạc nhiên nhìn ánh mắt minh mẫn của bà cụ, “Mẹ?”

Bà cụ vỗ vỗ tay Thẩm Tuệ, “Tuệ Tuệ, mẹ biết mày nghĩ gì, yên tâm, bố mày không tức giận đâu, mẹ chắc chắn.”

Thẩm Tuệ nghe vậy càng thêm hoang mang, tiếp theo đó cũng không dám nhìn vào mắt bà cụ, đồng thời cực kỳ hi vọng bà cụ chỉ đang nhất thời mê sảng.

Đáng tiếc sáng hôm sau, Tẩm Tuệ mới biết mình đã quá ngây thơ.

“Tuệ Tuệ, đồ ăn nhiều như vậy chúng ta không ăn hết được đâu, mày gói một ít đồ rồi mang sang hàng xóm cho bớt đi. Nhà ông Tứ bên đó có mỗi hai ông bà già với nhau, bình thường cũng không có tiền nhiều.”

Thẩm Tuệ ngoan ngoãn làm theo, kết quả lúc quay về nhà thì trong nhà đã không còn ai.

Thẩm Hâm lưu lại mấy chữ trên band: Mẹ, bọn con đi thăm mộ ông ngoại xong sẽ trở lại.

Thẩm Tuệ tức giận ngồi phịch xuống giường, trong lòng thầm chửi mắng hai đứa trẻ con không hiểu chuyện, giá mang bà cụ ra ngoài, nhỡ mà bà cụ giữa đường xảy ra chuyện gì thì không biết chúng nó sẽ hối hận đến bao giờ.

Lam Đa Đa và Thẩm Hâm dùng xe lăn đẩy bà cụ đi được tới ven làng, nhưng sau đó đường quá xấu nên Lam Đa Đa đành phải chuyển sang cõng bà cụ. Mặc dù gầy nhưng cậu không đến nỗi không cõng nổi, vấn đề là đi theo chỉ đạo của bà cụ không biết bao nhiêu vòng rồi cuối cùng họ vẫn cứ quay lại chỗ cũ, còn phần mộ của ông ngoại thì mãi chẳng thấy đâu!

Thẩm Hâm tức giận đến nỗi sắp phát khóc, trời thì nóng bức, nắng nôi, cô phải xách theo bao tải lớn đầy hoa quả, điểm tâm và rượu đế… Đỉnh đầu quả thực đã muốn bốc khói. “Bà ngoại, rốt cuộc bà có biết mộ của ông ở chỗ nào không vậy?”

Bà cụ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tiến lên phía trước một chút nữa là tới.”

Lam Đa Đa lúc này đã muốn ngồi phệt xuống đất, “Bà ơi bà chắc chắn chưa?”

Bà nói: “Chuẩn mà.”

Lam Đa Đa và Thẩm Hâm lại hì hục hì hục đi lên phía trước, thêm khoảng 200 m nữa thì thật sự có thấy một đống đất nho nhỏ cách đó không xa. Lam Đa Đa chưa từng gặp đống đất nào mà cảm thấy sung sướng như thế, “Bà ơi, là chỗ kia sao?”

Bà cụ mừng rỡ nói: “Đúng đúng, mau thả bà xuống để bà tự đi.”

Thẩm Hâm nhanh nhẹn lấy đồ ăn bày ra trước đống đất.

Bà cụ quỳ xuống gần đó rồi bắt đầu lẩm bẩm, “Ông nó à, tôi mang cháu dâu tới thăm ông này. Hồi trước ông vẫn bảo là thằng cháu nghịch vậy thì sẽ kiếm về nàng dâu như thế nào, giờ ông nhìn đi, đứa bé này tên là Lam Đa Đa, tính tình tốt lắm.”

Lam Đa Đa nghe vậy có chút hoảng hốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dập đầu cung kính xem như chào hỏi.

Lúc này, có một thanh niên chừng hơn 20 tuổi, tần ngần nhìn bọn họ rất lâu, dường như do dự nhưng lại không dám xen vào. Cuối cùng cậu ta chỉ tiếp tục đứng đó mà nhìn.

Lam Đa Đa dập đầu mấy cái xong liền lùi ra xa một chút, bỗng dưng cảm giác được có người đang nhìn mình mới quay đầu lại. Cậu đi tới cạnh thanh niên kia rồi hỏi: “Xin chào, anh đang nhìn gì vậy?”

Thanh niên kia lúng túng nói: “Chào các cô, các cô tới đây làm gì vậy?”

Lam Đa Đa nói: “Chúng tôi tới viếng mồ mả ông ngoại, sao vậy?”

“Viếng mồ mả?” Thanh niên kia nghe vậy liền càng lúng túng hơn, “Nhưng đó là đống phân gà mà nhà tôi ủ để chuẩn bị mang đi bón cây, đâu phải mồ mả gì.”

“A?!” Lam Đa Đa lập tức choáng váng, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hâm cũng đang chuẩn bị dập đầu trước đống phân gà…

“Huhuhu, Hâm Hâm chờ đã!” Lam Đa Đa vội vã chạy tới, nhưng mà Thẩm Hâm đã dập đầu xong.

“Làm sao vậy chị dâu?” Thẩm Hâm vẻ mặt ngây thơ hỏi.

Lam Đa Đa: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play