*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.thành thật đi
“Làm gì vậy!” Lam Đa Đa vội nhặt lên, tức giận trừng mắt với Thẩm Nghị.
“Đã túm đuôi của ông đây rồi còn đòi túm đuôi thỏ cái gì nữa!”
“Anh, đồ lưu manh!”
“Ai mới là lưu manh?” Thẩm Nghị nhéo má Lam Đa Đa, “Bảo bối, anh còn chưa kịp hello, đã bị em bắt chim rồi đấy!”
“Ai là bảo bối của anh, bớt nói nhảm!” Lam Đa Đa cầm cái đuôi thỏ, tức đến khó thở, hận không thể lập tức tìm cái kim khâu vào cho Đại Bạch, nhưng không được, tay nghề của cậu chẳng ra gì, kể cả ra gì thì Thẩm Nghị đã cắt rời hẳn ra rồi, khâu lại cũng khó. Cuối cùng cậu bực tức đẩy Thẩm Nghị ra ngoài, sập cửa cái rầm xem như phát tiết sự phẫn nộ.
“Chậc chậc, đuôi thỏ không còn thì chẳng phải vẫn còn đuôi của anh đây à? Thật sự là quá thiếu linh hoạt!” Thẩm Nghị lầm bà lầm bầm xong, ngoan ngoãn đi về phòng của khách.
Thẩm Nghị cho rằng cậu ngủ dậy sẽ nguôi giận.
Nào ngờ…
Tiêu Bằng makeup cho cậu xong, Lam Đa Đa vẫn còn phồng mồm trợn mắt, tay siết chặt cái đuôi thỏ, thỉnh thoảng lại căm giận trừng mắt với Thẩm Nghị. Thẩm Nghị bị lườm nhiều cũng đã chột dạ, lúc lên xe rốt cục nhịn không được nói một câu: “Đa Đa, đừng nóng giận, không phải anh bức bối trong lòng sao, em thông cảm chút đi, hôm nay đi gặp bà xong anh cho em thoải mái hành hạ được không?”
Lam Đa Đa quay đầu nhìn cửa sổ, hai tai đỏ đỏ, bĩu môi, “Nghĩ hay nhỉ.”
“Không cần đâu. Nhà không thiếu cái gì. Lần trước chỉ cần em đến bà đã rất vui rồi.”
“Anh thì biết cái gì? Dù là có tuổi người ta cũng thích ăn mặc xinh đẹp, dù sao trời ấm áp, mua cho bà cái váy mặc.”
Thẩm Nghị theo cậu vào cửa hàng.
Lam Đa Đa thường xuyên cùng mẹ đi xem quần áo nên không lạ lẫm gì. Cậu chọn một cái sườn xám màu lam thêu hoa ngọc lan, hai cây trâm có thể phối được với chiếc sườn xám đó. Về sau còn chọn cả cho Thẩm Hâm một chiếc vòng tay.
Hai người về tới nhà, bà cụ vừa cơm nước xong xuôi, nhưng lần này lại thẫn thờ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có chim én bay qua, bà nhìn đăm đăm hồi lâu, nói: “Tuệ Tuệ, hôm qua mẹ mơ thấy bố mày tới đón, ổng cưỡi một con tiên hạc trắng rất lớn, chờ mẹ ở chỗ nào ấy.”
Thẩm Tuệ không biết mẹ mình có đang thanh tỉnh không, chỉ nói: “Mẹ, tại mẹ nhớ bố quá thôi.”
Bà cụ suy nghĩ rất lung, vẻ mặt rối rắm. Bà cảm thấy dường như đã quên mất một chuyện rất quan trọng, lát sau, bà đột nhiên vỗ đùi một cái, “Đúng rồi, sao Linh Linh dạo này không tới thăm mẹ?”
Thẩm Hâm nói: “Bà ơi, người yêu bây giờ của anh cháu tên là Lam Đa Đa mà, bà đừng nhớ lộn, một lát nữa anh dẫn người yêu tới, bà đừng nhắc đến Tô Linh Linh, kẻo chị Đa Đa lại nghĩ nhiều.”
Thẩm Tuệ cũng nói: “Đúng vậy đó mẹ, phụ nữ ai cũng nhạy cảm.”
Thật ra Thẩm Tuệ còn chưa từng gặp Đa Đa nào, dù nghe con gái kể chuyện thấy có vẻ ổn, nhưng có lẽ lại là “hàng fake” con trai bà mang tới để giả bộ cho qua chuyện.
Lam Đa Đa vừa khoác tay Thẩm Nghị vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Tuệ. Cậu bất giác nhìn Thẩm Nghị một cái.
Thẩm Nghị cũng không ngờ mẹ hắn lại về nhà sớm như vậy, rõ ràng trước đó nói là đi tỉnh tìm thầy thuốc, 2 ngày nữa mới về.
“Đa Đa, đây là mẹ anh, mẹ, đây chính là Lam Đa Đa.”
Thẩm Tuệ cười cười, ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt, bởi vì bà thấy đứa nhỏ này ánh mắt trong veo, không như mấy vô diễn viên trước đó.
Lam Đa Đa ngại ngùng cười, đưa lên cái túi: “Dạ chào bác, không biết bác trở về nên cháu chỉ mua quà cho bà với Hâm Hâm, lần sau cháu nhất định sẽ có quà cho bác ạ.”
Thẩm Tuệ nói: “Cháu đừng quá khách sáo, mấy ngày nay bác thường nghe Thẩm Hâm kể về cháu, nói là dáng đẹp còn miệng ngọt, xem ra quả nhiên là vậy. Mau ngồi đi.”
Thẩm Hâm nhận quà liền mở ra, lập tức thích thú đeo lên tay, đắc ý nói: “Ca, nhìn bao nhiêu xinh đẹp? Nhiều hơn tỷ ánh mắt so ngươi đáng tin cậy nhiều.” Nói xong tranh thủ thời gian ngồi vào Lam Đa Đa bên cạnh, “Tỷ ngươi là không biết, anh ta trước kia mua cho ta đồ trang sức, mẹ của ta, mua đầu thật thô thật thô thuần hoàng kim dây chuyền còn không mang bất luận cái gì mặt dây chuyền, cổ lỗ phải không được, tức chết ta.”
Lam Đa Đa nhìn Thẩm Nghị một cái, cười nói: “Tấm lòng mà thôi, em đừng chê nhé.”
Thẩm Hâm dùng mũi giày đá đá Thẩm Nghị, “Anh, về sau mà muốn mua cho em cái gì thì đưa luôn tiền cho chị ấy đi, người ta có mắt chọn thế cơ mà, ai kinh dị như anh chứ!”
Bà cụ nhìn mọi người náo nhiệt, lẳng lặng cười không nói gì. Thẩm Hâm lại tò mò lấy sườn xám ra, sau đó nằng nặc đòi bà cụ thử một chút. Bà cụ quả thực thích màu này, lại bị mọi người hối thúc, liền không từ chối. Về sau Lam Đa Đa còn vấn tóc cao lên cho bà rồi cài trâm, khí sắc của bà liền khá hẳn ra.
Lam Đa Đa nói: “Bà ơi, cháu chụp ảnh cho cả nhà nhé?”
Thẩm Tuệ và Thẩm Hâm mỗi người một bên, Thẩm Nghị đứng phía sau khoác tay nhẹ lên vai bà cụ. Lam Đa Đa chụp xong, lúc này bà cụ mới nói: “Đa Đa, cháu cũng tới chụp cùng bà một tấm đi.”
Lam Đa Đa nhìn Thẩm Nghị một cái như hỏi ý, rồi ra đứng sau lưng bà cụ, hơi cúi xuống rồi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai bà. Thẩm Nghị chụp được khoảnh khắc hai người cười đẹp nhất.
Tấm hình này thật sự là đẹp, Thẩm Tuệ thấy Lam Đa Đa thật sự biết dỗ người khác vui vẻ, liền để “con bé” cùng bà cụ tán gẫu, rồi kêu Thẩm Nghị ra ngoài.
“Tiểu Nghị, con bé này không phải lại là dùng tiền thuê tới đấy chứ?”
“Không phải, cô này dùng tiền thuê cũng không được, người vừa giỏi giang mà gia đình cũng khá giả.”
Thẩm Tuệ cao hứng cười nói: “Vậy là tốt rồi, mẹ cũng không muốn con lãng phí tình cảm vào mấy người không ra sao.” Nói xong bà bảo người giúp việc pha chút trà, mời mỗi người một chén, mỗi Thẩm Nghị không được chén nào.
Lam Đa Đa nhìn thoáng qua màu đỏ của nước trà, hỏi Thẩm Tuệ, “Bác à, đây là trà nhài sao?”
Thẩm Tuệ nói: “Không tệ đâu, nếm thử xem?”
Lam Đa Đa nhấp một ngụm, cảm thấy mùi vị không tệ, lập tức lại uống thêm.
Thẩm Hâm cười nói: “Nếu thích thì chị uống nhiều vào, cái này có công dụng…” Dừng lại một chút, cô lại đuổi khéo Thẩm Nghị ra ngoài để đàn bà phụ nữ tiện tán gẫu.
Thẩm Hâm thấy hắn đi khỏi, đóng cửa, cười, “Trà này chẳng những giúp tăng vòng 1, bổ máu, bổ sữa, còn trị cả đau bụng kinh nữa… A? Đa Đa, chị sao thế?”
Lam Đa Đa đột nhiên cảm thấy trà này tuyệt đối không ngon! Lúc đầu cái đuôi thỏ bị cắt cậu đã cảm thấy uất nghẹn, lần này quả thật càng thêm buồn bực!
Cậu ráng duy trì khuôn mặt tươi cười ngồi cùng bà cụ một hồi, lúc trở về nhà đã ức muốn khóc. Thẩm Nghị muốn chở cậu về, cậu cũng nói không cần, nhưng Thẩm Nghị sao có thể đồng ý, liền túm kéo vác bế đủ trò để cậu phải lên xe.
Lam Đa Đa cảm thấy đã đủ đen rồi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc rồi có gì để mai nói. Nào ngờ vừa vào cửa đã thấy mẹ cậu ngồi chờ sẵn trong phòng khách, vừa ăn điểm tâm vừa uống trà.
Triệu Mộng Khiết thấy con trai và Thẩm Nghị đi vào, vỗ vỗ tay phủi rơi vụn bánh quy, đang định nói chuyện thì người giúp việc từ lầu hai cầm xuống một cái túi, nói: “Bà chủ, bà nhìn xem thứ này có cần giữ lại hay không.”
Người giúp việc lúc quét dọn phòng của khách thì thấy cái túi này, nhưng đồ vật bên trong lại in toàn chữ nước ngoài nên không biết đọc, không dám vứt. Triệu Mộng Khiết lật qua lật lại đồ đạc trong túi, đen mặt, “Đa Đa, của con à?”
Lam Đa Đa nhìn thấy dầu bôi trơn, mặt lập tức đỏ lét, “Mẹ, cái này, cái này không phải là… Là…”
Triệu Mộng Khiết trực tiếp nhìn Thẩm Nghị, “Của cậu à?”
Thẩm Nghị cười nói: “Là Đa Đa mua cho cháu.”
Lam Đa Đa xấu hổ vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Nghị, “Anh… Anh anh anh… Sao lại thế hả??!!”
Thẩm Nghị nghiêm trang nói: “Chúng ta cũng không thể nói dối dì đúng không? Đa Đa, thứ này vốn chính là em mua đưa cho anh, nói muốn giúp anh thư giãn một tí, làm người phải thành thật.”
Triệu Mộng Khiết: “…”
Lam Đa Đa: “…”