“ vậy chú Hữu Quý, chuyện đó phải phiền chú rồi”
Vạn Kim Chi mang theo một cái giỏ trúc đến nhà đội trưởng
Uông Hữu Quý.
“ đến thì cứ đến , sao còn mang theo nhiều đồ thế chứ”
Vợ Hữu Quý nhìn chằm chằm vào giỏ Vạn Kim Chi mang đến chỉ
là chồng mình chưa lên tiếng thì bà ta không tiện nhận lấy. Nói thật, đại đội
trưởng đội sản xuất người ta ai cũng giàu có sung túc. Những năm gần đây làm
chuyện gì mà không cần đại dội trưởng ký tên chấp thuận chứ. Nuôi gà nuôi vịt phải
xin cấp phép, muốn vào huyện thành một chuyến phải xin giấy thông hành, đột
nhiên bị bệnh nặng không chịu nổi cũng phải xin phép .
Những đại đội trưởng đội khác bám vào những việc này muốn
anh ta làm việc phải cho ít lợi ích. Mấy quả trứng gà, mấy đồng tiền. Gia sản cứ
thế dày lên từng ngày, chỉ có lão già cố chấp nhà họ không mở miệng yêu cầu gì
cả. Thật là uổng phí vị trí ông ta đang ngồi.
“ chuyện nhỏ thôi, thế chú không khách sáo nữa nhé”
Uông Hữu Quý nhìn ra vợ mình đang giận rỗi nên là lần này ông ta không bảo vợ trả lại đồ. Thật
ra Uông Hữu Quý không phải tuyệt đối thanh liêm ,những nhà có điều kiện đến nhờ
vả ông ta thì ông ta vẫn nhận. Nhưng cũng cần nhìn vào hoàn cảnh thực tế, không
thể để những cô nhi quả phụ trong thôn muốn xin nuôi con gà con vịt mà ông ta
cũng quyết không cho nuôi được. Không thể bắt ép người ta đưa ra lợi ích như thế
thật không có lương tâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT