Sau khi biết được quá khứ của Ngôn Độ, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư trở nên khá nặng nề. Nặng nề rất nhiều, đau lòng không gì tả được.

Dù rằng trong quá trình trưởng thành của Ngôn Độ, anh có dì Nam bầu bạn ở bên cạnh, thế nhưng dì Nam lại không phải là cha mẹ của anh, thậm chí cũng không phải là một người thân có quan hệ quyết thống với anh. Hơn nữa, tính cách của dì Nam là thẳng thắn đơn giản, không hề có bất kỳ quan niệm nuôi dưỡng con cái nào, dưới sự ảnh hưởng của đủ loại nhân tố, thời kỳ thơ ấu và thời kỳ thiếu niên của Ngôn Độ khuyết thiếu sự yêu thương và quan tâm nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư đã hoàn toàn hiểu được Ngôn Độ, hiểu được những suy nghĩ vặn vẹo và cực đoan nào đó của anh, cũng hiểu được lá thư đến từ “trung tâm tư vấn tâm lý KC” trước kia có nghĩa là gì.

Tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua bi thương và trắc trở như thế, mắc bệnh về tâm lý là chuyện hết sức bình thường.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hàn Cẩm Thư ngồi xuống đùi Ngôn Độ, nhìn khuôn mặt anh, cô đột nhiên cảm thấy thật khổ sở. Cô nhẹ nhàng nựng nựng khuôn mặt anh, hỏi: “Trước kia anh luôn giấu giếm vấn đề tâm lý của anh, có phải là bởi vì sợ em ghét bỏ anh không?”

Ngôn Độ nhàn nhạt đáp: “Anh cũng không hoàn toàn giấu giếm.”

Hàn Cẩm Thư nghe thế thì chớp chớp mắt, nhất thời cảm thấy khó hiểu hỏi: “Là sao? Không “hoàn toàn” giấu giếm có nghĩa là gì?”

Giọng điệu của Ngôn Độ nghe bình đạm như nước: “Nếu như anh đã có ý quyết định giấu em đến cùng, vậy thì em sẽ không có cơ hội biết được chuyện anh bị bệnh từ trong miệng của Ngôn Tinh, càng không có cơ hội nhìn thấy bức thư do bác sĩ tâm lý gửi đến ở trong máy tính của anh.”

Lời vừa mới dứt, Hàn Cẩm Thư phản ứng vài giây để rồi sau đó ngơ ngẩn cả người.

Đôi mắt to của cô trừng lớn, hỏi: “… Thế nên, những việc đó đều là do anh cố ý làm sao?”

Ngôn Độ trả lời: “Đúng thế.”

“Trời đất ơi.” Hàn Cẩm Thư che ngực, khiếp sợ đến suýt chút nữa là lên cơn nhồi máu cơ tim.

Suy nghĩ trong đầu cô vô cùng lộn xộn. Cô cau mày chải vuốt một lúc lâu, dường như đã đoán ra được điều gì đó, thử hỏi: “Anh lên kế hoạch để cho em biết anh có bệnh có phải là để tạo tiền đề cho căn phòng tối kia đúng không? Anh sợ rằng khi em nhìn thấy căn phòng đầy ảnh kia thì sẽ sợ anh, ghét anh sao?”

Ngôn Độ im lặng một lát, hai tay hơi hơi dùng sức ôm chặt lấy cô hơn. Giọng anh trầm thấp, đáp: “Đúng thế.”

Nghe thấy đáp án này, Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lẽo như ngọc của Ngôn Độ, im lặng khoảng chừng mười giây. Sau đó, cô nheo mắt lại, có thâm ý mà nói ra bảy chữ: “Ngôn Độ, anh chó quá đi mất.”

Quá chó.

Còn là một con chó mưu mô nữa chứ!

Ngày kỵ của Ngôn Từ Niên hôm đó, những lời nói vô tâm của Ngôn Tinh ở nhà cũ, bao gồm cả chuyện hôm đó anh nói phải đến công ty tăng ca, túi hồ sơ cố ý để quên ở trong phòng làm việc ở nhà, tất cả đều là kế hoạch do cái tên chó mưu mô này sắp đặt.

“Thư Tình, đừng tức giận, tất cả đều là lỗi của anh.” Ngôn Độ đặt một cái hôn lên má cô, dịu dàng nói: “Hôm nay anh sẽ giải đáp hết tất cả mọi nghi vấn của em. Em muốn biết gì thì anh sẽ trả lời em cái đó.”

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hàn Cẩm Thư tức giận, giơ hai cánh tay lên, sử dụng hết mười ngón, ra sức xoa bóp khuôn mặt anh. Cô cắn răng nói: “Bây giờ em phải biết rốt cuộc là lời mà anh nói ở trong phòng tối ngày hôm đó rốt cuộc là có ý gì.”

Ngôn Độ bắt lấy đôi tay nhỏ của cô, đặt đến bên môi hôn hôn, hỏi: “Lời nào cơ?”

Hàn Cẩm Thư cố gắng nhớ rồi thuật lại: “Anh nói rằng trong hai năm khi chúng ta vừa mới kết hôn đó, anh cố tình làm lơ em. Tại sao?”

Ngôn Độ lại lặng im một lát nữa rồi mới đáp: “Đây là yêu cầu của bác sĩ Bạch dành cho anh.”

Bác sĩ Bạch?

Hàn Cẩm Thư tỉ mỉ suy tư vài giây, trong đầu hiện lên tấm ảnh chụp mỹ nhân ở trên trang web official của trung tâm tư vấn tâm lý KC. Cô giật phắt tay về, phản ứng lại: “Em biết bác sĩ Bạch. Có phải là bác sĩ tâm lý của anh, phó viện trưởng của trung tâm tư vấn tâm lý, bác sĩ Bạch – Bạch San San kia phải không?”

Ngôn Độ nở một nụ cười cực nhạt, xoa nắn khuôn mặt cô, khen ngợi: “Trí nhớ không tệ.”

Thực ra, dì Nam nuôi nấng Ngôn Độ từ nhỏ đến lớn đã phát hiện ra anh và những đứa bé khác có chút khác nhau từ lúc anh còn rất nhỏ.

Ngôn Độ năm đó mới mấy tuổi, vóc người gầy yếu, là một đứa bé nhỏ con, khuôn mặt và làn da cả người đều trắng nõn, ngũ quan cũng đẹp, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì đúng thật là phấn điêu ngọc trác, người nào gặp cũng khen xinh xắn đáng yêu ngay.

Nhưng tính cách của Ngôn Độ bé nhỏ hoàn toàn tương phản với dáng vẻ đáng yêu đó, cực kỳ nặng nề, hơn nữa còn âm u lạnh lùng.

Anh không thích đồ chơi, không thích hát theo nhạc thiếu nhi, không thích chơi trò chơi, không thích quấn lấy người lớn chơi với mình, không khóc lóc quậy phá làm nũng hoặc là giận dỗi với người lớn, cũng không thích chơi chung với những bạn nhỏ khác.

Ngôn Độ bé nhỏ thường xuyên ở một mình cả một ngày, yên lặng an tĩnh, lãnh đạm thờ ơ, không nói một lời nào, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì cả.

Khi đó, dù rằng dì Nam cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không quá để ở trong lòng. Bà ấy chỉ nghĩ rằng mỗi đứa trẻ đều có tính cách khác nhau, Ngôn Độ chỉ hơi hướng nội một chút mà thôi.

Sau đó, năm Ngôn Độ sáu tuổi đã xảy ra một sự kiện.

Khi đó dì Nam mới tan tầm từ nhà xưởng về ký túc xá. Vào thời đó, máy móc gia công vẫn còn chưa phổ cập nên công việc ở xưởng sắt thep cũng không nhẹ nhàng. Dì Nam dọn dẹp đồ sắt cả một ngày, mệt đến mức đau lưng đau em, ai da than thở mấy ngày liền.

Bà ấy rót cho mình một cốc nước sôi vào trong cái ly sứ tráng men, thổi thổi hai cái, đang chuẩn bị uống thì bên ngoài bất chợt vang lên một tiếng quát lớn nôn nóng: “Nam Thái Thanh! Nam Thái Thanh! A Độ nhà cô bị chó săn ở đầu phố cắn rồi!”

Nghe thấy thế, cốc nước sôi trong tay dì Nam đổ tung tóe khắp sàn nhà. Bà ấy hoảng sợ, mu bàn tay bị bỏng bởi nước sôi cũng không cảm giác được, vội vàng hoang mang rối loạn chạy về phía đầu phố.

Chờ cho đến khi dì Nam chạy tới nơi xảy ra sự cố, đẩy đám người đang vây xem ra, bà ấy đã nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này bà ấy cũng không thể nào quên được:

Đầu con phố của nhà xưởng tro bụi bay đầy trời, bùn ở dưới đất trộn lẫn với máu, dơ bẩn không thể chịu nổi. Một con chó săn cao đến tận nửa thước run rẩy ngã xuống đất, còn ở trên cơ thể nó là một cậu bé gầy yếu đang nằm bò.

Cậu bé nọ khóc nức nở, vết răng ở mắt cá chân đang chảy máu ào ạt. Cậu nhóc dùng cánh tay mảnh khảnh và đôi chân ngắn nhỏ, liều mạng khống chế con chó dưới thân, khuôn mặt dính đầy máu tươi, hai mắt đỏ bừng, ấy thế mà cắn thủng yết hầu của con chó săn đó bằng hàm răng nho nhỏ…

Sau khi giải quyết xong, dì Nam sợ con chó cắn người đó có bệnh nên vội vàng đưa Ngôn Độ nhỏ đến trạm xá, hết rửa vết thương rồi đến tiêm vắc xin phòng bệnh cho dại.

Bác sĩ bôi cồn tiêu độc lên miệng vết thương của Ngôn Độ nhỏ, cậu bé chịu đựng cảm giác đau nhức xuyên tim kia, không rên một tiếng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

Dì Nam ở bên cạnh nhìn mà kinh hãi trong lòng, nói: “A Độ, đau thì kêu lên, đừng chịu đựng.”

Ngôn Độ cũng chỉ lắc đầu.

Chờ cho xử lý xong hết thảy mọi thứ rồi, dì Nam bế Ngôn Độ về ký túc xá, đặt anh xuống băng ghế nhỏ, chần chừ một lát rồi hỏi: “Khi đó chó to đến cắn cháu, sao cháu lại không chạy?”

Ngôn Độ nâng đôi mắt to đen láy lên nhìn về phía dì Nam, nhẹ nhàng đáp: “Nếu chạy trốn thì chó to sẽ nghĩ là cháu sợ nó, sẽ càng cắn cháu dữ hơn nữa. Chó to cắn cháu, cháu cũng cắn lại nó, cắn chết nó rồi thì nó mới chịu ngoan ngoãn nghe lời chứ.”

Dì Nam không còn lời nào để nói.

Khi đó, cậu bé nho nhỏ gần sáu tuổi đó đã tàn nhẫn và lạnh nhạt vào đến tận trong xương cốt. Anh khuyết thiếu tình cảm và luân lí làm người bình thường, thiếu sự đồng tình, thậm chí là khuyết thiếu cả cảm giác bình thường đối với thế giới bên ngoài.

Trong thế giới màu xám ban đầu của Ngôn Độ, không có điều gì hoặc thứ gì có thể khiến anh vui mừng, cũng không có thứ gì có thể khiến anh cảm thấy sung sướng, khắp nơi đều là tử khí.

Cô gái tên là “Hàn Cẩm Thư” đó đã rót màu sắc tươi đẹp và thế giới xám xịt kia của Ngôn Độ.

Cho đến bây giờ, cô đã trở thành phần quan trọng nhất trong sinh mạng này của anh, cũng là thứ gì nhất mà anh mong muốn có được.

Vì có được Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ bày mưu đặt kế, dùng nửa đời người của chính mình làm tiền đặt cược, bắt đầu một ván cược chỉ vì có thể đến gần cô từng bước một, hoàn toàn biến cô trở thành người của anh. Chỉ của một mình anh.

Sau đó nữa, trong mấy năm nội đấu của Ngôn Thị, anh toàn thắng, rốt cuộc đã có được tư cách và thực lực để cưới Hàn Cẩm Thư làm vợ.

Ngôn Độ tìm đến dì Nam, báo cho dì Nam biết rằng giờ đây anh chỉ còn cách tâm nguyện của mình một bước mà thôi.

Thế nhưng dì Nam lại không tỏ ra quá vui mừng đối với sự thành công của Ngôn Độ.

Bà ấy nặng nề thở dài, nói với Ngôn Độ rằng: “A Độ này, dì Nam nhìn cháu trưởng thành, nhìn cháu đi đến hôm nay, dì cũng biết cháu rất thích cô gái đó, bằng lòng bỏ ra hết tất thảy những gì mà cháu có, nhưng tất cả những gì mà cháu làm này, cô ấy vốn dĩ không hề biết gì cả mà.”

“Cô ấy không cần phải biết.” Khuôn mặt lạnh nhạt của Ngôn Độ từ trước đến nay chẳng hề có chút thần thái sinh động nào cả. Anh nhàn nhạt nói: “Sau khi cô ấy trở thành vợ của cháu rồi, cháu sẽ yêu thương cô ấy, yêu quý cô ấy hết mực.”

Dì Nam lại chua xót nở nụ cười: “Thương tiếc? Yêu quý? Nhưng mà A Độ à, cháu vốn dĩ không có tình cảm như người bình thường, sao có thể hiểu được cách yêu say đắm của một người bình thường, sao có thể yêu cô ấy được chứ?”

Ngôn Độ nghe thế, lặng im không lên tiếng.

Dì Nam lại nặng nề thở dài, lắc đầu hối hận nói: “Mãi cho đến hôm nay dì vẫn đang cảm thấy hối hận, nếu như trước kia dì để tâm đến cháu hơn một chút… Có lẽ cháu sẽ càng tốt hơn. Ít nhất thì cháu có thể giống như một con người bình thường, yêu người mà cháu muốn yêu.”

Lần đó, sau khi nói chuyện với dì Nam xong, Ngôn Độ quay về lại căn nhà cũ, khóa mình ở trong phòng làm việc suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, anh gọi một cuộc điện thoại cho Frans, bảo Frans hay thay anh liên lạc với trung tâm tư vấn và điều trị bệnh tâm lý có uy tín nhất.

Frans không nói nhiều lời, chẳng mấy chốc đã tìm được KC, cũng mời riêng Bạch San San – chuyên gia tâm lý nổi tiếng nhất trong nước đến chẩn bệnh cho Ngôn Độ.

Thông qua một loạt các bài kiểm tra tâm lý, bác sĩ Bạch tiến hành kiểm tra suốt hai ngày cho Ngôn Độ, cuối cùng phát hiện ra rằng: vấn đề tâm lý tồn tại trên người Ngôn Độ cực kỳ phức tạp.

Ngoại trừ những bệnh tâm lý thường gặp như mất ngủ, rối loạn dạng cơ thể (1) mức độ nhẹ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ra, bác sĩ Bạch còn phát hiện Ngôn Độ chán đời, cực đoan, cố chấp, lạnh nhạt, chết lặng, thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng, có thù hằn và tâm lý trả thù nhất định với xã hội.

Rất có khả năng anh còn có ham mê tình dục dị thường nào đó nữa.

Nhìn bảng báo cáo kiểm tra trong tay, bác sĩ Bạch nhíu may, cả kinh đến mức sau lưng ứa mồ hôi lạnh.

Cô ấy đã cắm rễ nhiều năm trong lĩnh vực chẩn đoán và trị liệu các bênh jvề tâm lý, đã gặp vô số những nghi nan tạp chứng nhưng lại chưa từng gặp phải một người bệnh khó giải quyết như thế.

Bác sĩ Bạch San San vô cùng kinh ngạc, lại cảm thấy có phần may mắn.

Một người bệnh có bệnh tâm lý dị dạng như thế mà còn có chỉ số thông minh cao nhường đó thật sự rất đáng sợ. Ngôn Độ không đặt chân lên con đường phạm tội, hẳn là bởi vì trời cao có lòng thương hại đối với chúng sinh.

Sau khi đã sửa sang lại cảm xúc rồi, bác sĩ Bạch thử trò chuyện với Ngôn Độ, dò hỏi anh vì sao lại đồng ý chủ động chạy chữa. Dù sao thì căn cứ theo kinh nghiệm mà bác sĩ Bạch có, phần lớn những người mắc bệnh về tâm lý đều sẽ khá bài xích việc đi gặp bác sĩ tâm lý.

Điều khiến bác sĩ Bạch kinh ngạc chính là, khi nói đến nguyên nhân, từ sâu trong đôi mắt của người đàn ông lạnh nhạt vào đến tận xương cốt kia lại hiện lên vẻ mê luyến và thâm tình có phần bệnh hoạn.

Sau đó nữa, bác sĩ Bạch đã biết đến sự tồn tại của cô gái tên là “Hàn Cẩm Thư” đó.



Hàn Cẩm Thư nghe mà giống như lọt vào trong sương mù, nghe thì giống như đã hiểu mà lại giống như vẫn chưa hiểu hoàn toàn. Cô ngẩn ngơ nói: “Vậy là, bác sĩ tâm lý của anh bảo anh tránh xa em một chút à?”

“Đúng thế.”

Ngôn Độ cọ cọ vành tai cô một chút, đáp: “Bác sĩ Bạch nói, em là căn nguyên của mọi dục vọng của anh, vậy nên trong đoạn thời gian đầu sau khi anh tiếp quản Ngôn Thị, anh vẫn luôn nhẫn nại, không đến quấy rầy em.”

“Vậy thì anh cũng coi như khá là may mắn đấy.” Hàn Cẩm Thư nghe anh nói đến đây thì dẩu môi, bất mãn thì thầm: “Hai năm trước cả nhà bắt em kết hôn, khi đó họ giới thiệu cho em khoảng đầu mười mấy đối tượng xem mắt, suýt chút nữa là em đã trở thành vợ người ta rồi.”

“Yên tâm đi.” Ngôn Độ nhàn nhạt nói: “Anh sẽ không cho phép việc này xảy ra đâu.”

Hàn Cẩm Thư: “Nói thế là có ý gì?”

Ngôn Độ nắm cằm cô, nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Trước khi chúng ta kết hôn, nhà họ Hàn và Ngôn Thị không hề có bất kỳ giao lưu buôn bán nào cả. Em cho rằng tại sao hai năm trước ba em lại đưa em đến tham dự bữa tiệc tối kia, tại sao em lại có thể nhìn thấy anh ở bữa tiệc đó chứ?”

Hàn Cẩm Thư: “…”



......

………

Hàn Cẩm Thư khó thể tin nổi mà trừng to hai mắt: “Anh… Anh lại dám bày mưu đặt kế, quyến rũ em bằng sắc đẹp của mình à?”

Hả???

Ngôn Độ cong môi lên, nhẹ nhàng cọ cọ lên chóp mũi nhỏ của cô, nói: “Cũng may là anh quyến rũ tương đối thành công.”

Hàn Cẩm Thư cạn lời đến cười thành tiếng, nói: “Không phải chứ, anh cũng coi trọng chính mình quá nhỉ? Nếu lỡ như buổi tối hôm đó em không coi trọng khuôn mặt của anh mà là khuôn mặt của một người đàn ông khác thì sao?”

“Không thể nào.” Giọng Ngôn Độ lạnh như băng. “Danh sách tham dự tiệc tối anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại bảy lần rồi, không có người đàn ông nào trong đó đẹp trai hơn anh cả.”

Hàn Cẩm Thư: “…” Phụt.

Ngôn Độ: “Hơn nữa, khi đó anh đã tính toán trước hết cả rồi. Nếu như nhà họ Hàn không chủ động đưa ra yêu cầu liên hôn, vậy thì anh sẽ tự đến tìm cha mẹ em cầu hôn.”

Hàn Cẩm Thư: “…”

Ngôn Độ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ treo đầy vạch đen của cô, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ. Anh ôm chặt lấy cô, đầu dán lên hõm vai cô, khẽ cười nói: “Cũng may. Sự thật chứng minh rằng khuôn mặt này của anh cũng có thể lấy ra đọ được.”

Hàn Cẩm Thư giơ tay đỡ trán.

Hàn Cẩm Thư im lặng mấy giây rồi đột nhiên nâng tay lên ôm chặt lấy đầu anh, bẻ mặt anh lên hướng về phía chính mình. Cô không thể nhịn được nữa, thở phì phì: “Anh lừa gạt em, kịch bản sau tiếp kịch bản trước như thế, chẳng lẽ lương tâm anh không thấy đau sao? Hả?”

Ngôn Độ nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, một lát sau, anh nói: “Anh chấp nhận trị bệnh tâm lý, cố tình xa cách lạnh nhạt với em là vì để biến bản thân mình thành một người bình thường, vì để cho em một tình yêu hoàn chỉnh vững chắc. Nếu như anh không làm thế, Hàn Cẩm Thư, liệu em có chấp nhận tình yêu của một kẻ điên không?”

Câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ này khiến Hàn Cẩm Thư nghẹn lời.

Cô hơi ngẩn ra.

Đúng thế.

Bối cảnh trưởng thành và hoàn cảnh sinh tồn của Ngôn Độ khiến cho tính cách của anh trở nên vặn vẹo một cách bệnh hoạn. Nếu như là điểm bắt đầu của một câu chuyện, nếu như anh tự dưng xông đến tỏ tình với cô, nói với cô về tất cả những điều này thì chắc chắn cô không thể chấp nhận được.

Không chỉ là thế, biết không chừng cô sẽ còn coi anh là một tên có bệnh tâm thần, block anh khỏi tâm trí mình, tránh xa anh cả đời.

Tưởng tượng như thế thì có lẽ anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhớ đến đây, lại nhớ đến quá khứ bi thảm thê lương của anh, bả vai Hàn Cẩm Thư sụp xuống, ngọn lửa khi bị lừa gạt suốt mấy năm nay trong lòng cũng bị dập tắt ngúm.

Thôi.

Ai bảo cô lương thiện đáng yêu lại còn rộng lượng cơ chứ, cô tạm thời tha thứ cho anh vậy.

“Chuyện quá khứ đã qua rồi, em sẽ không so đo với anh nữa.” Hàn Cẩm Thư ngầu lòi nói, vỗ vỗ khuôn mặt của Ngôn Độ. “Nhưng em cảnh cáo anh đấy, nếu như sau này anh lại giấu giếm em hoặc là lừa gạt em nữa, em tuyệt đối sẽ không để yên cho anh.”

Ngôn Độ hôn hôn ngón tay cô, nói: “Anh cam đoan sẽ không làm thế nữa.”

Hàn Cẩm Thư hừ hừ hai tiếng, lần nữa lại dán lên ôm lấy cổ anh. Một lát sau, cô lại cảm thấy tò mò, lại hỏi: “Haizz, vậy bác sĩ của anh có nói với anh rằng nếu như hai năm trước anh không lạnh lùng với em thì sẽ ra sao không?”

Ngôn Độ hạ môi xuống lên trán cô, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Có lẽ anh sẽ không nhịn được mà làm ra một số việc gì đó mà em không thích.”

Hàn Cẩm Thư càng tò mò hơn, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to bình tĩnh nhìn anh: “Chẳng hạn như là gì? Em không thích chuyện gì cơ?”

Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hơi sâu, sau đó cúi đầu kề sát vào tai cô, nói một câu.

Ban đầu Hàn Cẩm Thư không nghe rõ, hơi hơi nhíu mi hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Ngôn Độ lại lặp lại một lần nữa.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả khuôn mặt nhỏ của cô gái tức khắc đỏ bừng đến tận mang tai, bực đến mức nhào lên, gào gừ một tiếng, hung hăng cắn lên cằm anh một cái.

Môi Ngôn Độ cong lên, không màng Hàn Cẩn Thư đang đỏ mặt tía tai kháng nghị giãy giụa, hôn cô.

Anh kề sát vào cô, khàn giọng nói: “Thư Tình à, anh chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay cả.”

Đôi mắt Hàn Cẩm Thư ướt sũng: “Hửm?”

Ngôn Độ nói: “Tất cả mọi thứ đều rất đáng giá.”

(1) Rối loạn dị dạng cơ thể (BDD) là một rối loạn tâm thần dễ nhận thấy, trong đó một người bị bận tâm với một khiếm khuyết về thể chất không có thật hoặc một khiếm khuyết nhỏ mà những người khác không nhìn thấy. Do đó, những người mắc chứng rối loạn này tự coi mình là "xấu xí" và thường tránh tiếp xúc với xã hội hoặc chuyển sang phẫu thuật thẩm mỹ để cố gắng cải thiện ngoại hình. BDD là một rối loạn mãn tính không phụ thuộc vào tuổi tác. Bệnh thường bắt đầu sớm ở tuổi thiếu niên hoặc vị thành niên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play