Phóng viên A hỏi: “Viện trưởng Hàn, có netizen bóc ra việc có người làm phẫu thuật nâng mũi Misko ở bệnh viện của cô bị hủy dung nên bị trầm cảm, thậm chí còn xuất hiện khuynh hướng tự sát. Xin hỏi cô có cái nhìn như thế nào về vấn đề này?”
Mặt Hàn Cẩm Thu không có một chút biểu cảm nào, đáp: “Là giả. Từ trước đến nay Thịnh Thế của chúng tôi không hề có quy trình phẫu thuật nâng mũi Misko nào cả. Những lời lên án không có bằng chứng đó thuần túy chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi.”
Phóng viên B lại hỏi: “Bác sĩ Hàn Cẩm Thư, từ lúc cô bắt đầu hành nghề cho tới nay vẫn luôn lấy danh xưng là “Bàn tay thần trong làng phẫu thuật thẩm mỹ”, cũng khá là nổi tiếng trong ngành. Xin hỏi có phải giống như những gì lời đồn nói, cô có thể có được tỉ lệ phát sinh sự cố là không thần thoại kia là bởi vì cô đã cho tất cả những bệnh nhân phẫu thuật thất bại một số tiền bịt miệng cực lớn không?”
Hàn Cẩm Thư cười: “Thế thì lần này netizen đó sao lại không bị bịt miệng, là vì chê tiền quá ít hay sao?”
Các phóng viên mồm năm miệng mười hỏi, Hàn Cẩm Thư cũng cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp lại hết. Chợt, có người nuôi ý bất hảo nói: “Thẩm mỹ viện đều sẽ lưu trữ hồ sơ của tất cả các khách hàng đến khám và chữa bệnh, netizen kia nói cô ấy đến bệnh viện của cô để làm phẫu thuật nâng mũi vào ngày ba tháng Mười, cô có thể đưa chúng tôi đến kho tài liệu của Thịnh Thế ở trước mặt các camera này, lấy hết tất cả các hồ sơ đã nhập vào trong kho của ngày đó ra, có phẫu thuật nâng mũi hay không không phải xem là hiểu ngay hay sao?”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Diêu Oái Oái tức giận đến mức giậm chân, cả giận nói: “Hồ sơ của các khách hàng đề cập đến quyền riêng tư cá nhân của người đó, làm sao cho các người xem được?”
Lại có người nói thầm: “Thế này chẳng phải là có tật giật mình đấy sao.”
Hàn Cẩm Thư im lặng một lúc lâu, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, nói: “Nếu tìm được rồi thì chứng minh tối nói dối hết lần này đến lần khác, nếu không tìm thấy thì cũng sẽ nói tôi đã lấy túi hồ sơ đó đi từ trước, tiêu hủy hết chứng cứ rồi, không phải sao? Nếu muốn gán tội thì sợ gì không có lý do.”
Đám người tức thì lặng ngắt như tờ.
Các phóng viên bị một câu cuối cùng của cô vặc đến độ á khẩu không trả lời được, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng có phần xấu hổ, cuối cùng đều hậm hực bỏ đi cả.
Lúc này, trong phòng livestream của một tờ báo buổi chiều nào đó, bình luận live đang bay vèo vèo:
Bình luận 1: … Sao tôi lại đột nhiên cảm thấy sắp quay xe rồi thế?
Bình luận 2: Cảm giác sắp quay xe rồi, Hàn Cẩm Thư quá bình tĩnh, không hề có một chút đuối lý hay gì cả haizz.
Bình luận 3: Diễn giỏi ghê nhỉ.
Bình luận 4: Hơn nữa, netizen kia đúng thật là từ đầu đến cuối chưa từng tung bằng chứng xác thực ra mà. Cứ luôn kể khổ nọ kia, sau đó thì có vua phân tích nhảy ra bảo là Thịnh Thế và tập đoàn Du Thị hại cô ấy…
Bình luận 5: Đúng thế, bằng chứng xác thật đâu?
…
Ai cũng không hề dự đoán được rằng, livestream bị phóng viên mở để ké fame lại khiến cho hướng gió của dư luận xuyên suốt sự kiện này đã xảy ra biến hóa, thay đổi chỉ trong vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi phát hiện ra cái người “Quạ Đen Không Biết Bay” kia vẫn luôn không cung cấp bất kỳ chứng cứ có sức nặng gì, các netizen vốn đang giúp đỡ “người bị hại” mắng mỏ Hàn Cẩm Thư đã đồng loạt thay đổi chiến tuyến, sôi nổi bày tỏ sự nghi ngờ ở bên dưới phần bình luận của cô ta, bảo cô ta hãy đưa ra hợp đồng phẫu thuật mà cô ta đã ký kết với thẩm mỹ viện Thịnh Thế.
“Quạ Đen Không Biết Bay” mai danh ẩn tích, cho đến sáu giờ rưỡi chiều cũng chưa từng sủi được lên lần nào.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
“Hừ, vàng thật thì không sợ lửa!”
Diêu Oái Oái cảm thất rất hả giận, hừ hừ nói: “Thích bịa đặt hãm hại người khác như thế thì cũng khiến cho cô ta nếm thử cảm giác bị mắng đến sắp nứt đầu đi thôi.”
“Tiểu thư trợ lý đáng yêu này, giờ đã là giờ tan tâm rồi ạ.” Hàn Cẩm Thư chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, cầm túi xách lên, đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại. “Cô muốn tăng ca tiếp hay là muốn về nhà thì tùy cô, dù sao thì bà chủ như tôi đây cũng xin tạm biệt cô.”
Diêu Oái Oái dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng là cô ấy đang bất bình cho bà chủ, nhưng mà thái độ này của cô nhìn thế nào cũng giống như không để bụng chút nào.
Chính là ví dụ điển hình của câu hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp rồi đấy.
Diêu Oái Oái “hey” một tiếng, nhướng mày trêu ghẹo: “Hôm nay đại tiểu thư không cuồng công việc nữa rồi sao? Đúng giờ như thế ạ? Vội đi làm chuyện quan trọng gì hay sao?”
Đại tiểu thư đáp: “Đương nhiên là quan trọng rồi. Tôi phải đi hẹn hò với ông xã thân ái đây.”
…
Tính cách của Diêu Oái Oái vốn có phần ríu rít ồn ào, chuyện Weibo kia khiến cho cô ấy cứ lải nhải mãi, nói không ngừng suốt cả một ngày.
Sau khi rời khỏi Thịnh Thế, tai Hàn Cẩm Thư moãi mới được yên tĩnh, cả người cũng nhẹ nhõm, tâm tình cũng tốt theo mấy phần. Nghĩ đến chuyện sắp được gặp Ngôn Độ, tâm trạng của cô càng tốt hơn nữa.
Giữa nền trời chiều tăm tối, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc ngừng ở trước tòa nhà Thịnh Thế.
Hai mắt Hàn Cẩm Thư sáng lên, xách tui, gần như là tung tăng nhảy nhót chạy như bay sang đó, mang theo sự vui sướng không hề che giấu.
Nhưng khi đi đến nơi rồi nhìn vào, ngồi ở ghế lái vẫn là tài xế A Kiệt, chỗ ngồi chếch ở ghế sau lại trống không.
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, ý cười tươi tắn trên mặt cũng cứng lại.
Không chờ cô mở miệng dò hỏi, A Kiệt đã cong môi lên trước, cung kính mở miệng nói với cô: “Cẩm Thư tiểu thư, lên xe đi ạ, tổng giám đốc Ngôn bảo tôi đến đón cô đấy.”
Hàn Cẩm Thư đầy nghi ngờ mở cửa xe ra, sau khi ngồi vào rồi mới hỏi: “Tổng giám đốc Ngôn bảo anh đến đón tôi, thế anh ấy đâu rồi?”
“Buổi chiều tổng giám đốc Ngôn phải đến viện dưỡng lão Thành Nam một chuyến.” A Kiệt vừa trả lời vừa khởi động xe. “Trước khi đi, ngài ấy có dặn tôi đúng sáu giờ đến Thịnh Thế đón cô.”
Viện dưỡng lão Thành Nam?
Nghe thấy tên địa danh này, Hàn Cẩm Thư ngẩn ra một lát, lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng nhè nhẹ, nhìn gáy A Kiệt, thử hỏi: “Tổng giám đốc Ngôn đến đó cả một buổi trưa sao?”
A Kiệt đáp: “Đúng thế.”
Nghe thế, cảm giác lo lắng trong lòng Hàn Cẩm Thư càng lớn hơn. Cô lại hỏi: “Thế bây giờ chúng ta cũng đến viện dưỡng lão Thành Nam sao?”
“Phải ạ.”
A Kiệt không hổ là tài xế lão luyện bên cạnh Ngôn Độ, lái xe vừa nhanh vừa vững. Chiếc Maybach chạy như bay suốt một đường, mấy phút sau, cô đã đến khu nội trú của viện dưỡng lão Thành Nam.
Viện dưỡng lão có hai khu, khu sinh hoạt và khu chữa bệnh, bình thường, các cụ ông cụ bà có tình trạng sức khỏe tương đối ổn định đều hoạt động ở khu sinh hoạt, chỉ có những người bị bệnh hoặc là xảy ra tình huống khẩn cấp hoặc ngoài ý muốn gì đó mới bị chuyển vào khu chữa bệnh để nằm viện.
Hàn Cẩm Thư ngồi trong xe, nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe, thấy A Kiệt lái thẳng đến cổng khu nội trú, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Sau khi xuống xe rồi, Frans đã chờ lâu tiến đến, mỉm cười gọi một tiếng: “Cẩm Thư tiểu thư.”
“Xảy ra chuyện gì thế?” Hàn Cẩm Thư đi nhanh vào trong khu nội trú. Vừa rồi ở trước mặt A Kiệt cô cũng không tiện hỏi nhiều cho lắm, giờ khi đối mặt với vị đại thần tâm phúc đệ nhất như Frans này, cô rốt cuộc cũng đã có thể hỏi thỏa thích.
Tốc độ nói của cô hơi nhanh, có phần hơi nôn nóng hỏi: “A Kiệt nói rằng từ chiều Ngôn Độ đã đến đây rồi, có phải là dì Nam đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trợ lý Frans vẫn luôn là dáng vẻ ôn hòa nho nhã kia, bình thản nói: “Vào lúc xế chiều viện trưởng gọi điện thoại đến cho chúng tôi, nói rằng lúc dì Nam tắm rửa đột nhiên ngất xỉu, được đưa vào phòng cấp cứu, nguyên nhân chẩn đoán là do khối u não đột ngột bùng phát.”
“U não?” Hàn Cẩm Thư sợ hãi, kinh ngạc thốt lên, càng gấp gáp hơn nữa. “Thế, giờ dì Nam sao rồi?”
Frans đáp: “Một tiếng trước đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, các chỉ số sức khỏe đều đã bình ổn lại.”
Nghe thấy những lời này, Hàn Cẩm Thư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên tục nói: “May quá may quá, Bồ Tát phù hộ.”
Cô chạy chậm thẳng lên lầu, đến thẳng phòng bệnh VIP đơn ở tầng cao nhất của khu nội trú, Hàn Cẩm Thư gặp được dì Nam bừa đi vòng qua trước Quỷ Môn Quan một chuyến và cả người đàn ông khiến cô nhung nhớ cả ngày đó.
Dì Nam nằm trên giường bệnh trải ga trắng, đôi mắt nhắm chặt, nhịp thở đều đặn, miếng dán đo điện tâm đồ trên người đã được tháo xuống.
Ngôn Độ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú vẫn không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.
Liếc mắt thấy bóng Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ từ từ nghiêng đầu sang, khi tầm mắt lạnh lẽo không gợn sóng của anh chạm đến khuôn mặt của cô chợt trở nên lưu luyến.
Anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng vươn tay phải về phía cô.
Sợ đánh thức dì Nam, động tác của Hàn Cẩm Thư cực nhẹ, cô nhón chân, rón ra rón rén đi tới, cực kỳ cẩn thận.
Cô đi đến trước mặt Ngôn Độ, tự nhiên đặt bàn tay mình vào trong bàn tay to lớn hữu lực của anh, sau đó nắm ngón tay lại.
Hàn Cẩm Thư rũ mắt quan sát khuôn mặt của Ngôn Độ, mấy giây sau, hai tay cô ôm chặt lấy anh, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Anh đừng quá lo lắng, dì Nam đã lớn tuổi rồi, khó tránh sẽ xảy ra một chút ngoài ý muốn về mặt sức khỏe. Dì chắc chắn sẽ lại khỏe mạnh ngay thôi.”
Ánh mắt Ngôn Độ sâu thẳm. Anh nhìn chằm chằm cô một lát, không nói thêm gì, chỉ đứng lên, nắm lấy tay cô yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Hàn Cẩm Thư thấy lạ chớp chớp mắt, nói lớn tiếng hơn một chút: “Chúng ta không ở lại đây với dì Nam sao?”
Ngôn Độ đáp: “Chờ lần sau hẵng đến.”
Hàn Cẩm Thư khó hiểu hỏi: “Thế bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Giọng Ngôn Độ bình thản mà dịu dàng: “Đưa em đi ăn cơm. Đến giờ này, em nên ăn tối rồi.”
Hàn Cẩm Thư: “==!”
Hàn Cẩm Thư đầu đầy hắc tuyến bị bạo quân dịu dàng dắt đi thẳng đến căn tin của viện dưỡng lão.
Nơi này là căn tin của viện dưỡng lão Thành Nam, bình thường khi các cụ dùng bữa đều có điều dưỡng bưng cơm nước vào phòng nên gần như căn tin chẳng mấy khi sử dụng.
Bây giờ khi màn đêm buông xuống, căn tin to như thế chỉ để lại một chiếc đèn cho ông chủ lớn và phu nhân, trong đó cũng chỉ còn hai người Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ.
Trong một ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hết chuyện cô và Du Thấm bị bôi nhọ trên Weibo cho đến dì Nam gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Thật ra Hàn Cẩm Thư chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn uống nên cô chỉ tùy tiện gọi mấy món điểm tâm sáng để lấp đầy bụng.
Sau khi ăn lung tung mấy miếng rồi, cô lấy khăn giấy ra lau khô miệng, đang định kéo Ngôn Độ về lại phòng bệnh thì đối phương lại bất thình lình vứt một câu đến.
Chất giọng trong trẻo lạnh lùng, là một câu đơn rất êm tai: “Thư Tình, xin lỗi em.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, chợt nâng đầu lên.
Ngôn Độ ngồi trên chiếc ghế ở đối diện cô. Anh chưa từng động đũa vào bất kỳ một món ăn nào ở trước mặt, từ đầu đến cuối cũng chỉ bình tĩnh nhìn chăm chú thẳng vào cô.
“… Xin lỗi em về điều gì?” Hàn Cẩm Thư cảm thấy rất mờ mịt, càng nhiều hơn là kinh ngạc.
Cô không nghe lầm đấy chứ.
Ngôn Độ mà cũng sẽ xin lỗi người khác ư?
Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Sao anh lại đột nhiên xin lỗi em thế?”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, dịu dàng đáp: “Hôm nay em gặp phải phiền phức, nhưng bởi vì dì Nam đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh trông chừng ở đây mấy tiếng đồng hồ nên không thể ở bên cạnh em trước.”
“Khiến em sợ đến giật mình đấy, em còn tưởng đó là chuyện to tát gì nữa cơ. Em cũng có sao đâu, anh ở bên cạnh em để làm gì, đương nhiên là phải trông chừng dì Nam rồi.” Thần kinh căng thẳng của Hàn Cẩm Thư thả lỏng, lại cảm thấy buồn cười. “Anh… Chỉ vì thế mà xin lỗi em sao?”
Ngôn Độ lắc đầu: “Không phải.”
Hàn Cẩm Thư lại càng không hiểu hơn: “Thế thì vì sao chứ?”
Ngôn Độ đáp: “Làm chồng của em, anh vốn dĩ phải bảo vệ cho em thật tốt, khiến cho em có thể vui vẻ, vui sướng, vô ưu vô lo mỗi ngày. Để cho em tiếp xúc với những việc phiền lòng kia là lỗi của anh, anh cảm thấy rất tự trách.”
Hàn Cẩm Thư xấu hổ nói: “… Anh chỉ kết hôn với em chứ có phải bán mình cho em đâu, không cần phải hà khắc đối với chính mình như thế. Chuyện này không có liên quan gì đến anh cả, anh hoàn toàn không cần phải tự trách hoặc cảm thấy có lỗi.”
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ thêm một lát, lại nói tiếp: “Trên thế giới này loại người nào cũng có cả, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (5), chỉ cần là người sống trên đời thì ai cũng sẽ phải gặp chuyện phiền lòng thôi. Tránh không được đâu.”
Đôi mắt đen của Ngôn Độ nhìn cô thật lâu, một lát sau, anh ôn hòa nói: “Thế nên, đây là nguyên nhân khiến cho anh muốn giấu em đi của lúc trước.”
Hàn Cẩm Thư ngớ người: “… Giấu? Đi?”
Anh đang nói cái gì thế?
“Đúng vậy.”
Đôi mắt nhìn thẳng vào cô sáng lấp lánh, Ngôn Độ nhẹ giọng nói tiếp: “Trước kia anh cứ luôn cảm thấy thế giới này dữ tợn và đáng ghê tởm, sẽ khiến cho người ta buồn rầu, sẽ vấy bẩn em, thế nên anh muốn giấu em đi, ngoại trừ anh ra, không ai có thể tìm được em, bảo vệ em, chạm vào em, ôm hôn em. Nếu là thế, em sẽ được bảo vệ tốt, bởi vì em hoàn toàn chỉ thuộc về một mình anh.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Vào giờ phút này, trong tình cảnh thế này, Hàn Cẩm Thư chợt có hơi không biết nên đáp lại những lời này của Ngôn Độ ra sao.
Biến thái quá đi mất.
Thật là đáng sợ.
Nhưng mà… Lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ một cách kỳ dị.
Hàn Cẩm Thư híp híp mắt, trầm tư khoảng mười giây, sau đó đứng lên, đi đến trước mặt Ngôn Độ, vươn tay ra, đè đầu anh vào lòng mình rồi ôm chặt lấy.
Ngôn Độ: “?”
Lúc này, một cái thơm nhẹ của cô gái nhỏ rơi xuống giữa mày anh. Sức lực rất lớn, khí thế cũng rất đủ, thậm chí còn phát ra một tiếng “Chụt” vang giòn.
Ngôn Độ bị cô hôn, hơi ngẩn ra một chút, cả người đều cứng đờ trong chốc lát.
Anh vươn tay ra theo bản năng, ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô.
Ngay sau đó, Ngôn Độ lại cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại nọ bắt đầu vuốt ve khuôn mặt anh, dịu dàng thong thả, tràn ngập sự đồng tình và trìu mến nào đó mà anh không thể gọi tên. Sau đó nữa, giọng cô vang lên trên đỉnh đầu anh, cực kỳ nghiêm túc hỏi anh: “Ông xã này, có phải là hôm nay anh đã quên uống thuốc rồi không?”
Ngôn Độ: “…”
Hàn Cẩm Thư thề, khi cô hỏi ra câu hỏi này hoàn toàn không có một chút tí xíu xiu ý châm chọc công kích bạo quân nào cả. Câu hỏi này của cô thuần túy phát ra từ phế phủ, ban cho anh sự quan tâm chân thành tha thiết đến từ một người vợ.
Bởi vì cô thật sự cảm thấy Ngôn Độ bị bệnh không nhẹ, không thể ngừng thuốc được.
Bên phía bên kia.
Đầu Ngôn Độ bị Hàn Cẩm Thư khóa trong ngực. Anh yên lặng hai giây, nâng mí mắt lên nhìn cô, cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Hàn Cẩm Thư, có phải là em muốn bị anh đè ở căn tin viện dưỡng lão hôn đến chết không?”
Hai hàng lông mày của Hàn Cẩm Thư xoắn vào nhau.
Dưới ánh mắt cô, khi bạo quân nói ra những lời này, cả người đã khôi phục lại trạng thái của lúc thường, có chút lạnh lùng, có chút tản mạn và cả chút tự phụ ngạo mạn mà chỉ anh mới có.
Mặt cô không khỏi lộ ra vẻ khó xử.
Cái anh xã biến thái này của nhà mình gần đây bắt đầu nhảy tới nhảy lui giữa hai tính cách “đại ca biến thái” và “vương giả biến thái”, không hề có chút kẽ hở nào, nói thật là cô vẫn còn chưa quen được.
Nhưng mà, chỉ cần anh là Ngôn Độ, sớm hay muộn gì Hàn Cẩm Thư cũng có thể quen được.
Nghĩ rồi, khóe miệng Hàn Cẩm Thư nở một nụ cười nhạt ngọt ngào ấm áp, cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kề sát vào Ngôn Độ, đặt lên khóe môi mỏng xinh đẹp của anh một cái hôn.
“Em khuyên anh sau này nên bớt nói mấy lời uy hiếp em thế này đi.”
Cô tằng hắng một tiếng, giọng không lớn, rõ ràng là đã xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng như lửa nhưng lại cố chấp bày ra vẻ cool ngầu: “Ai mà không biết anh thích em muốn chết cơ chứ. Đã lật bài tẩy rồi thì phải có giác ngộ cả đời bị em bắt thóp đi thôi.”
Ngôn Độ nhướng mày, nhẹ nhàng nắm lấy cái cằm mượt mà và hơi nhếch lên của cô, khẽ hôn lên môi cô, hỏi: “Qúy cô Thư Tình, ai cho em cái gan được chiều mà hư như thế hả?”
Cô đỏ mặt, buột miệng thốt ra mấy chữ: “Là ông xã chứ ai.”
Ngôn Độ cố ý sáp lại gần, biết rõ mà còn cố hỏi: “Ai cơ?”
Hàn Cẩm Thư phát hiện ra nah chơi xấu, mặt càng đỏ hơn, đấm một cái vào vai anh, nói: “Cún đấy!” Nói xong không muốn ngó ngàng đến anh nữa, xoay người lập tức đi ra khỏi căn tin.
Mới đi được hai bước, bàn tay đã bị túm lại, một bàn tay to lớn nắm lấy cô.
Cô mặt đỏ tai hồng rút tay về, anh thì cười như không cười không chịu buông ra, cứ lôi kéo hai lần như thế, các dì điều dưỡng đi ngang qua cũng không nhịn được mà trộm ngắm bọn họ.
Hàn Cẩm Thư dễ thẹn, càng ngượng ngùng hơn, mau chóng trở cổ tay lại, vội vàng kéo Ngôn Độ rời khỏi.
Viện dưỡng lão về đêm yên tĩnh tường hòa, những ánh sao giăng đầy trời mà chốn trung tâm thành phố không thấy được là khách quen của nơi này. Anh và cô nắm tay nhau đi, đi vài phút cũng chưa thấy ai chủ động nói chuyện.
Giây lát sau, Hàn Cẩm Thư giống như chợt nhớ đến điều gì đó, bỗng nhiên hỏi Ngôn Độ: “Phải rồi, ông xã này, hình như anh vẫn luôn rất quan tâm đến dì Nam, dì ấy và anh có mối quan hệ sâu xa nào sao?”
Ngôn Độ nhất thời không nói gì cả.
Sau một khoảng lặng thật dài, anh mở miệng lần nữa, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh: “Dì Nam có ơn dưỡng dục với anh.”
Hàn Cẩm Thư nghe thế, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cô kinh ngạc hả một tiếng, hỏi: “Nhưng mà chẳng phải là dì Nam nói dì ấy là người Lan Giang sao? Anh lại nói dì Nam nuôi anh lớn, sao em càng nghe lại càng không hiểu thế? Chẳng lẽ là khi anh còn nhỏ, người chăm sóc anh ở Italy là dì Nam sao?”
“Không phải.”
Ngôn Độ quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt Hàn Cẩm Thư, đáp: “Từ lúc anh sinh ra cho đến nay vẫn luôn sống ở Lan Giang.”
Hàn Cẩm thư: “…?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thư Tình: Rốt cuộc là anh còn có bao nhiêu bí mật nữa thế!? Hả!? [nắm tóc]
Ngôn Độ: Bảo bối ngoan, hôn một cái sẽ nói cho em biết.
Thư Tình: Moaz!
Ngôn Độ: Chương sau gặp.
(5) Tấn công thẳng mặt có thể đỡ được, nhưng chơi bẩn sau lưng thì khó mà né
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT