Tấm kính trong phòng tắm hắt lên những màn sương mờ mịt, hai bàn tay trắng nõn áp trên mặt kính, một lớn một nhỏ, mười ngón tay đan vào nhau, chặt chẽ không rời, dường như là đôi thần tiên quyến lữ tình cảm nhất thế gian.
Họ cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều đêm như vậy.
Trong bóng đêm, Ngôn Độ muốn Hàn Cẩm Thư hết lần này đến lần khác, tính thú hoang dại lẫn cao ngạo bộc phát, dùng phương thức trực tiếp nhất cũng cực đoan nhất để xác nhận sự tồn tại của bạn lữ. Cả đêm chìm nổi triền miên, sóng vỗ dặt dìu.
Hôm sau, khi Hàn Cẩm Thư tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì đã thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ. Sau khi bị Ngôn Độ đốt lửa dày vò vô số lần, thân thể cô vô cùng mệt mỏi, đầu óc mê man, thậm chí cô còn có cảm giác không tưởng tượng ra được nét mặt của Ngôn Độ.
Cô cố hết sức nhướng mắt nhìn sang bên cạnh.
Phía còn lại trên chiếc giường đen rộng lớn hoàn toàn trống rỗng, áp tay lên chỉ thấy lạnh lẽo, không hề có dấu vết nhiệt độ còn sót lại. HIển nhiên là người đàn ông điên cuồng suốt đêm cùng cô đã rời đi từ lâu.
Eo mỏi lưng cũng mỏi, toàn thân như bị xe tải nghiền qua hết lần này đến lần khác. Hàn Cẩm Thư trùm chăn lên đầu, trở mình chuẩn bị ngủ nướng.
Nhưng cô vừa nhắm mắt thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư rầu rĩ vươn tay ra lấy điện thoại ở tủ đầu giường, không thèm nhìn xem ai gọi đã nói, “Alo?”.
Giọng nói mệt mỏi vô lực vương thêm chút khàn, đến kẻ ngốc cũng nhận ra sự ái muội trong đó.
Du Thấm ở đầu dây bên kia im lặng ba giây mới thấp giọng nói: “Chồng em đã đi chưa?”.
Hàn Cẩm Thư bật cười, đổi tư thế nằm nghe điện thoại: “Câu hỏi của chị, nếu biết chị là chị họ kiêm bạn thân của em thì không sao, ai không biết còn tưởng chị là tình nhân của em, muốn nhân lúc chồng em không ở nhà để rủ em yêu đương vụng trộm”.
“Bớt khẩu nghiệp đi cô”. Du Thấm trợn trắng mắt sợ hãi, “Nói lung tung vừa thôi, nhân vật lớn như chồng em nào ai dám cắm sừng anh ta. Chị còn muốn sống lâu thêm mấy năm nhìn ngắm thế giới nhé”.
Hai người chị một câu em một câu hàn huyên vài phút.
Hàn Cẩm Thư: “Được rồi, nói đi. Mới sáng sớm đã gọi điện cho em là có chuyện gì thế?”.
Du Thấm chần chừ vài giây mới đáp: “Chị và Lương Hàn Lâm đã hẹn 4 giờ chiều nay gặp luật sư, có thể không đến nhà trẻ đón Quả Cam được. Em giúp chị đón thằng bé nhé”.
Hàn Cẩm Thư: “Được, chị gửi địa chỉ nhà trẻ và thời gian tan học cho em”.
Du Thấm: “Đã gửi qua Wechat cho em”.
“OK!”. Hàn Cẩm Thư thoải mái đồng ý, dừng lại một chút tò mò hỏi: “Chị và Lương Hàn Lâm gặp luật sư làm gì?”.
“Ký thỏa thuận phân chia tài sản”.
Hàn Cẩm Thư ngây người một lúc, “Chị nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn ly hôn chứ?”.
“Ừm”. Giọng điệu của Du Thấm rất bình thản, “Dày vò nhau lâu như vậy cũng nên giải thoát cho đối phương”.
Hàn Cẩm Thư: “Chị, chị có thể…”.
Cô còn chưa nói hết thì đã bị Du Thấm ngắt lời. Du Thấm hờ hững nói: “Đừng nói nữa, chị và Lương Hàn Lâm đã thỏa thuận con theo chị, chị sẽ dành toàn lực cho Quả Cam. Chuyện ly hôn đã chắc chắn rồi, em không khuyên được chị đâu”.
Du Thấm: “Chẳng lẽ không phải em định khuyên chị vì con mà cân nhắc lại à?”.
“Không phải”. Hàn Cẩm Thư nói, “Tên chó má Lương Hàn Lâm kia vốn dĩ đã không xứng với chị, nên ly hôn từ lâu rồi”.
Du Thấm ngẩn người: “Vậy vừa rồi em muốn nói gì?”.
Hàn Cẩm Thư: “Em muốn hỏi chị có thể giới thiệu luật sư ly hôn của chị cho em không. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì tương lai chắc chắn em cũng phải dùng tới”.
Du Thấm: “…”.
…
Cuộc gọi của Du Thấm đã phá hỏng cơn buồn ngủ của Hàn Cẩm Thư. Cô lăn lộn trên giường một lúc lâu như lật bánh rán nhưng cuối cùng vẫn không ngủ được. Cô ngồi dậy nhìn chiếc đồng hồ rơi dưới đất, bây giờ là 11 giờ sáng.
Giờ cơm trưa của Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế là 12 giờ trưa. Cô chuẩn bị một chút, đến nơi vừa vặn có thể kịp giờ cơm.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Cẩm Thư xuống giường đi tắm, thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Hôm nay là một ngày may mắn, trung tâm thành phố Ngân Hà không hề bị tắc đường.
Đến một ngã tư dừng đèn đỏ, Hàn Cẩm Thư nhân cơ hội xem Wechat, chỉ thấy “Chị già” với ảnh đại diện cá voi màu lam gửi định vị và một tin nhắn viết thời gian tan học: 4 giờ 30 chiều.
Hàn Cẩm Thư trả lời “1”, sau đó lái xe đến Bệnh viện Thịnh Thế.
…
Thời đại y học phát triển vũ bão, Hàn Cẩm Thư là sinh viên xuất sắc hàng đầu của trường y nổi tiếng. Cô vừa tốt nghiệp đã vào thực tập ở khoa bỏng và chỉnh hình của bệnh viện cấp 3A hàng đầu trong nước.
Tích lũy kinh nghiệm thực tiễn đến một trình độ nhất định, cô từ chức làm một mình, từ đó sáng lập Thịnh Thế.
Ban đầu, Hàn Cẩm Thư chủ yếu chữa trị cho những người bệnh bị hủy dung vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên Thịnh Thế và cả bản thân cô vẫn luôn không có tiếng tăm. Cho đến sau đó không lâu, một bà mẹ tiều tụy dẫn cô con gái bị axit hủy đi hơn nửa khuôn mặt đến tìm cô.
Bà mẹ khóc lóc nói với Hàn Cẩm Thư rằng con gái của bà bị bạn trai cũ hủy dung. Để chữa trị lấy lại nhan sắc cho con gái, hai mẹ con đã ngược xuôi khắp cả nước nhưng chỉ nhận được đáp án là khuôn mặt của cô gái bị tổn thương quá nghiêm trọng, khả năng lớn là không chữa khỏi được, hoặc nếu có thể chữa thì chi phí cũng là một con số khổng lồ.
Bọn họ nhìn thấy quảng cáo của Thịnh Thế trên một trang web nhỏ, từ đó ôm tâm thái không còn gì để mất tìm đến đây.
Hàn Cẩm Thư nhận chữa trị cho cô gái này, hơn nữa còn tự bỏ tiền túi giảm ba mươi phần trăm tiền phí giải phẫu.
Trải qua nhiều cuộc giải phẫu yêu cầu độ khó rất cao, khuôn mặt của cô gái đã được hồi sinh. Ca bệnh thành công thần kỳ này đã trở thành hot search trên Weibo thời điểm đó. Cũng từ đây, Hàn Cẩm Thư xuất trận tạo tiếng vang lừng lẫy trong giới.
Nhưng, trong quan niệm của Hàn Cẩm Thư, vẻ đẹp của con người rất đa dạng, không có tiêu chuẩn cố định. Vì vậy Hàn Cẩm Thư chú trọng vào chữa trị, nếu không phải khách hàng khăng khăng quyết liệt yêu cầu thì tuyệt đối sẽ không thay đổi gì trên khuôn mặt của họ.
Cứ như vậy, vô số minh tinh lẫn người nổi tiếng trên mạng tìm đến Thịnh Thế, nhiều như lùa vịt.
Lúc này, bệnh viện Thịnh Thế đã chật kín người. Đại sảnh trang hoàng rực rỡ đã ngồi đầy người, tất cả đều là khách hàng đến để được tư vấn. Có nam có nữ, già trẻ lớn bé, tất cả đều đến vì tấm kim bài quảng cáo mang tên “Viện trưởng Hàn”, không một ai ngoại lệ.
Rột!!!
Hàn Cẩm Thư hút cạn giọt trà sữa cuối cùng, chén bữa trưa no nê, vứt vỏ ly trà, sau đó lập tức đi vào phòng vệ sinh ở cuối hành lang tầng một.
Vừa vào phòng đóng cửa lại, âm thanh của giày cao gót quyến rũ len lỏi vào lỗ tai cô.
Phía gian ngoài.
“Bực mình. Viện trưởng này phô trương thanh thế cũng gớm thật đấy, dám để tôi chờ lâu như vậy!”. Cô gái mới lên tiếng tháo khẩu trang và kính râm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng bàn tay, là nữ minh tinh mới nổi nào đó gần đây.
Người đại diện đi cùng mềm giọng trấn an: “Người trong giới muốn tìm Viện trưởng Hàn thậm chí có thể theo từ Ngân Hà đến tận Barcelona, người có thế lực lớn cỡ nào muốn tìm cô ấy cũng phải hẹn trước một tuần. Cô bớt nóng, dù sao chúng ta cũng không có hẹn trước, đành chờ một chút”.
“Một người đi làm đẹp cho người ta còn thật dám coi mình là minh tinh chắc”.
“Kỹ thuật của cô ấy quả thật rất đỉnh. Ngành thẩm mỹ đầy rẫy trung tâm sớm nở tối tàn, hỗn tạp khó phân, chữa trị vốn đã khó khăn rồi, có thể hành nghề đến độ này không có người thứ hai ở Trung Quốc đâu”, người đại diện nói.
“Hứ”. Nữ minh tinh sẵng giọng khinh miệt, “Thế nên mới nói cô quá ngây thơ. Cô ta có thể thuận buồm xuôi gió như thế chẳng phải vì dựa lưng ông lớn phía sau hay sao”.
Người đại diện nghi hoặc hỏi: “Cô có ý gì?”.
“Hình như Hàn Cẩm Thư có quan hệ với ông chủ Tập đoàn Ngôn thị”. Nữ minh tinh xuống giọng nói. “Rất nhiều người đều lén sang tai nhau tin này”.
“Sao lại truyền ra tin này?”.
“Nói là có người thấy một tối Hàn Cẩm Thư lên xe của Tập đoàn Ngôn thị”. Nữ minh tinh cười nhạo, “CEO Ngôn thị là người đã kết hôn, Hàn Cẩm Thư được trời phú cho bộ mặt tiểu tam, vóc dáng hồ ly tinh, quan hệ bất chính với người ta, rõ ràng là đồ đ…”.
Chữ “Đ” chưa kịp nói hết thì một tiếng “Loảng xoảng” vang lên.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.
Nữ minh tinh và người đại diện đồng thời quay đầu lại. Khoảnh khắc thấy Hàn Cẩm Thư, sắc mặt hai người một đỏ ứng một trắng dã cực kỳ khó coi.
Hàn Cẩm Thư: “Tôi đi xong rồi, mấy người từ từ nói”. Dứt lời, cô làm như không nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của hai người kia, ung dung rửa tay, soi gương, sau đó thong thả ưu nhã rời khỏi nhà vệ sinh.
Trở lại văn phòng, Hàn Cẩm Thư mặc áo blouse trắng, tiện tay ấn nút điện thoại nội tuyến.
Một phút sau, trợ lý gõ cửa đi vào, “Viện trưởng Hàn”.
“Sáng nay có một nữ nghệ sĩ đến đây phải không”.
“Đúng vậy”. Trợ lý trẻ tuổi thở dài, “Cô ta không hẹn trước, chỉ là cô ấy tới làm HIFU* nhưng cứ khăng khăng phải chờ chị đến, chỉ đích danh muốn chị làm cho cô ta”.
* Phương pháp HIFU là giải pháp hoàn hảo cho mọi cá nhân mong muốn điều chỉnh độ săn chắc, đàn hồi tại vùng da mặt và cổ mà không phải phẫu thuật. Phương pháp HIFU giúp đẩy lùi các dấu hiệu lão hóa, làm căng, đều mầu và săn chắc da bằng cách tập trung vào các cấu trúc da bị lão hóa từ sâu bên trong.
Hàn Cẩm Thư gật đầu, “Mời cô ta về đi”.
Trợ lý nhỏ: “?”.
Trợ lý mù mờ khiếp sợ hỏi lại: “Dạ?”.
“Sau này Thịnh Thế không nhận bất kể yêu cầu trị liệu gì của cô ta”.
Trợ lý nhỏ khó hiểu hỏi: “Nhưng vì sao ạ?”.
Hàn Cẩm Thư mỉm cười: “Không vì sao hết”.
Ai bảo cô trời sinh có bộ mặt tiểu tam dáng vẻ hồ ly tinh chứ, đương nhiên là phải siêu độc ác mới phù hợp.
…
Thường ngày Hàn Cẩm Thư rất ít khi nhớ tới Ngôn Độ. Nhưng không biết hôm nay là vì cô nghệ sĩ khua môi múa mép kia hay là vì người đàn ông hôm qua quá hung tàn mà cả chiều hôm nay trong đầu cô đều là bóng dáng của Ngôn Độ.
Hai năm trước, ông cụ nhà họ Hàn lâm bệnh nặng. Trước lúc lâm chung, tâm nguyện lớn nhất của ông cụ là được thấy cháu gái mình yêu thương nhất có nơi có chốn.
Hàn Cẩm Thư độc thân hơn hai mươi năm, thời đi học không quan tâm chuyện yêu đương, tốt nghiệp xong lại lo sự nghiệp, đừng nói đến kết hôn, ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có.
Vì di nguyện của ông cụ, trên dưới nhà họ Hàn đều cuống cả lên, nhiệm vụ cấp bách trong một tháng ngắn ngủi là tìm kiếm mười hai ứng viên. Tất cả đều là thanh niên tuấn tú tài giỏi, gia thế hiển hách, muốn Hàn Cẩm Thư lựa chọn đối tượng kết hôn trong số họ.
Kết quả chẳng ai lọt vào mắt Hàn Cẩm Thư.
Cô vừa không muốn rời xa ông nội, vừa không muốn gả chồng qua loa hời hợt, buồn bực đến nỗi khóc lớn mấy trận. Sau đó, tình cờ Hàn Thanh Bách, bố của cô được mời tham gia tiệc tối khánh thành một hạng mục mới của Ngôn thị.
Hàn Thanh Bách ôm tâm thái tất tay, nhất quyết đưa Hàn Cẩm Thư cùng đi, bụng nghĩ với danh vọng của Ngôn thị thì người tham gia cũng là bậc tinh anh, nhân trung long phụng, chưa biết chừng con gái ông sẽ tìm được người tương xứng để kết giao.
Trong bữa tiệc, Hàn Cẩm Thư đã nhìn thấy rất nhiều người mình đã từng coi mắt, gặp lại quên ngay, hứng thú vơi dần.
Là người theo chủ nghĩa mê nhan sắc, Hàn Cẩm Thư theo đuổi cái đẹp hà khắc đến mức đã trở thành bệnh. Dung nhan có thể khiến cô lưu lại ấn tượng sâu sắc thật sự quá hiếm thấy.
Sau đó, Hàn Cẩm Thư gặp được Ngôn Độ.
Giữa chúng sinh như cỏ dại ven đường, đối phương mặc một bộ âu phục, đôi mắt lạnh nhạt như nhuốm tầng sương lạnh, tựa như vị thần tiên mới đọa phàm trần. Xa cách ngàn dặm, không tình cảm, không sắc thái. Thế nhưng người đó lại có diện mạo khuynh quốc khuynh thành, là khuôn mặt tuyệt sắc nghìn năm có một.
Trong suốt bữa tiệc tối, Hàn Cẩm Thư chỉ nhớ kỹ gương mặt của Ngôn Độ.
Xong việc, Hàn Thanh Bách hỏi Hàn Cẩm Thư xem có đối tượng nào vừa mắt không, hai bố con lại tranh cãi thêm một trận.
Giữa lúc cự cãi, Hàn Cẩm Thư tức giận phừng phừng, hờn dỗi nói: “Muốn con kết hôn cũng được, con ưng Ngôn Độ, bố bảo anh ta đến cưới con đi!”.
Những sự việc xảy ra sau đó đều là trò đùa mà số mệnh an bài cho cô.
Hàn Cẩm Thư không ngờ Hàn Thanh Bách thật sự đưa ra đề nghị liên hôn với Ngôn thị, càng không ngờ được Ngôn Độ sẽ đồng ý kết hôn với cô.
Sau đó, cô và Ngôn Độ đã kết hôn, nhưng không công bố với bên ngoài.
Tinh tinh tinh.
Hồi chuông báo thức vang lên kéo Hàn Cẩm Thư ra khỏi những dòng ký ức xa xăm. Cô tắt đồng hồ báo thức, nhìn đồng hồ, 4 giờ đúng, nhớ ra đến giờ mình phải đi đón cháu nhà ngoại tan học.
Chị họ Du Thấm nói, đứa bé tan học lúc 4 rưỡi, trước đó Hàn Cẩm Thư đã tra đường, trường học cách Thịnh Thế không xa, chỉ cần hai mươi phút.
Nhưng mà không may chút nào.
Xe của Hàn Cẩm Thư bị chặn lại trên giao lộ cách trường học 3km. Phía trước có một vụ tai nạn giao thông, cứ như có tảng đá từ đâu giáng xuống chặn cứng dòng xe cộ thành hai đoạn.
Hàn Cẩm Thư nhíu mày, đánh tay lái chuẩn bị quay đầu xe, nào ngờ nhìn qua gương chiếu hậu lại phát hiện phía sau chật cứng như nêm, không còn chỗ nhúc nhích.
Tiến không được lùi cũng không xong, cô bị kẹt cứng ở chỗ này, tiếng chửi thề la lối om sòm phía sau lũ lượt vang lên.
Hàn Cẩm Thư gõ lên vô lăng đợi một lúc nhưng hàng xe phía trước vẫn không hề di chuyển. Cô mím môi, lại nhìn đồng hồ, đã 4 giờ 15 phút.
Không kịp nữa rồi.
Hàn Cẩm Thư vô cùng nôn nóng, bực bội mở bản đồ dẫn đường. Chợt, cô phát hiện gần địa điểm mà cô đến là một khu cao ốc văn phòng chọc trời, bản đồ hiển thị là “Tòa nhà Ngôn thị”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Cô vỗ trán mình, bảo sao cô cứ cảm thấy địa chỉ Du Thấm gửi rất quen mắt, chẳng phải là cùng một con phố với tổng bộ Tập đoàn Ngôn thị đó sao?
Tích tắc, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Sau một phen giằng xé đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Hàn Cẩm hư cũng cắn môi hạ quyết tâm, mở danh bạ điện thoại, chọn một số gọi qua đó.
Tiếng Tít… vang lên, có người tiếp điện thoại.
Có việc nhờ vả người ta nên dĩ nhiên thái độ của Hàn Cẩm Thư vô cùng ngoan ngoãn. Người bên kia vừa nghe máy, cô lập tức tỏ vẻ tươi cười, giọng nói cũng mềm mại thêm mấy phần: “Chồng à, anh có bận không?”.
Xưng hô ngọt ngấy rùng mình khiến người phía bên kia im lặng hai giây, sau đó mới nhàn nhạt đáp lại: “Làm gì?”.
“Ừm, là thế này”.
Hàn Cẩm Thư thanh giọng nói: “Hôm nay chị họ của em có việc bận nên nhờ em đi đón con trai chị ấy. Nhưng mà em đang tắc đường không nhích được, có thể nhờ anh đi đón hộ em không? Ngay ở bên cạnh công ty anh, gần lắm”.
Người đàn ông nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ nhả ra mấy chữ: “Địa chỉ cụ thể”.
Hàn Cẩm Thư mừng rỡ: “Anh đồng ý rồi ư?”.
Ngôn Độ: “Ừ”.
Hàn Cẩm Thư vui vẻ báo địa chỉ: “Nhà trẻ Quốc tế Thiên Thần”.
Ngôn Độ: “…”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT