Cô chưa kịp nhắn lại, Lục Ngôn Thâm lại gửi một tấm ảnh cho cô, khanh tròn chỗ biệt danh.
Cô nhìn chỗ khoanh tròn, chỉ có chữ: ‘Tiểu bảo bối Noãn Noãn’
Đây…… Đây là Lục Ngôn Thâm?
Quý Minh Noãn thấy đêm nay Lục Ngôn Thâm bị ngốc!
Có phải thời gian chênh lệch, anh bị bệnh?
Không phải, Lục Ngôn Thâm gửi bao lì xì xong, thỉnh giáo Dương Yến Đông, tên kia giật di động của anh, nhanh chóng bấm di động.
Mới có trò đùa như thế này.
Tiểu bảo bối Noãn Noãn……
Anh nhắm mắt, nhịn kích động muốn đâm anh ấy!
Cái quỷ gì đây!
Lục Chân Chân định rót nước cho Quý Minh Noãn, vô tình nhìn thấy cơm chó của anh trai và chị dâu.
Lục Chân Chân lãnh đạm cười, “A, đừng nói anh trai em muốn chị sửa biệt danh của anh ấy thành ‘tiểu tâm can Ngôn Thâm’ nha?”
Quý Minh Noãn cảm thấy cô không có cách nào tiếp thu chuyện đó.
Thôi bỏ đi, xem như cô rớt mạng.
*
An Tư Nhã trở về Thành phố Yến, đến văn phòng của Mục Hàn, tới nhà hàng bán món Nhật này với anh ta, An Tư Nhã nghe nói nhà hàng này được mở bởi một diễn viên gạo cội và Tiếu Ngạn Thần, nếu cô ta tới chỗ này, có thể thỉnh thoảng gặp vài người nổi tiếng.
Bộ phim An Tư Nhã sắp quay tiếp theo chưa được quyết định, cô ta không ngờ tiến độ quay Tiểu Thanh Xuân nhanh như vậy, nên không hỏi thăm gần đây công ty Mục Hàn đầu tư bộ phim điện ảnh nào.
Cô ta nhớ tới kiếp trước, lúc này còn đang quay phim Bích Vân Truyện, sao Quý Minh Noãn lần này cũng nhanh kết thúc như vậy?
Hai người ngồi xuống, An Tư Nhã cầm thực đơn, hỏi Mục Hàn: “Anh Mục Hàn, anh muốn ăn gì?”
Mục Hàn nhìn cô ta, thật ra từ nhỏ đến lớn, không thích ăn món Nhật, nhưng đi ăn chung với An Tư Nhã, luôn để cô ta quyết định.
“Gọi món em thích đi.”
An Tư Nhã nghe Mục Hàn nói, nhanh gọi món, bàn chương trình sắp ghi hình vào tuần tới với Mục Hàn.
An Tư Nhã: “Tiết mục của tụi em tuần sau đi du thuyền chơi mấy ngày, anh Mục Hàn đến được không?”
Mục Hàn không chút suy nghĩ: “Không rảnh.”
An Tư Nhã cũng đoán được Mục Hàn cuồng công việc, sao có thời gian đi chơi với cô ta, cô ta cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Nếu anh ta đi, cô ta còn lo.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Mục Hàn nhìn An Tư Nhã, chợt bực bội, đến khi giọng nói quen thuộc bay đến.
Mục Hàn lướt qua An Tư Nhã, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ và Đường Tử Gia đi đến góc bình phong.
Sau đó anh ta nhìn thấy gương mặt nghiêng của Quý Minh Noãn!
Mục Hàn nhìn sơ thôi đã nhận ra cô.
Lần trước ở buổi đấu giá, anh ta biết Quý Minh Noãn trên thực tế là vợ của Lục Ngôn Thâm, có một thời gian không chú ý Quý Minh Noãn, vẫn bị động nghe hot search của cô từ người khác.
Giờ phút này anh ta nhìn thấy Quý Minh Noãn, trái tim đập nhanh hơn.
Anh ta nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn, híp mắt nhìn Quý Minh Noãn.
An Tư Nhã nhìn thấy Mục Hàn thất thần, kêu anh ta một tiếng, “Mục Hàn? Đang nhìn gì thế?”
An Tư Nhã quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Mục Hàn, chỉ nhìn thấy một đống gương mặt xa lạ, còn có một bức bình phong.
Mục Hàn thu tầm mắt, sau đó hỏi: “Em thân với Quý Minh Noãn không?”
An Tư Nhã đột nhiên nghe Mục Hàn nhắc Quý Minh Noãn, ngừng động tác trên tay, “Cái, cái gì?”
Mục Hàn cười nhạt, “Không phải em và cô ấy tham gia chung một chương trình? Hai người có quan hệ thế nào?”
An Tư Nhã hít thở, mỉm cười mà không có cảm xúc gì, “Không thân lắm, cô ta không thích nói chuyện với khách mời khác, nhưng xem cư dân mạng bình luận Quý Minh Noãn rất tâm cơ, thấy ai nổi tiếng thì nịnh bợ người đó, tham gia hai mùa chương trình, thích dựa hơi Tiếu Ngạn Thần để lăng xê.”
Mục Hàn không cho là đúng, “Không phải em cũng rất nổi tiếng? Sao cô ấy không dựa hơi em để lăng xê?”
An Tư Nhã không nghĩ tới Mục Hàn nói như vậy, mở miệng, đưa ly nước đến bên môi, uống cũng bị sặc, không uống cũng tức giận.
Cô ta đặt mạnh cái ly xuống bàn, sau đó bất mãn nói: “Chúng ta có thể đừng nói về cô ta không?”
Kiếp này Mục Hàn vẫn như thế, sớm ba chiều bốn, ba lần bốn lượt nhắc trước mặt cô ta, xem cô ta đã chết?
Tuy cô ta luôn nhẫn nhịn, trước kia cô ta làm màu như thế nào, Mục Hàn cũng mặc kệ cô ta, gần đây cô ta thu lại tính tình, nhưng Mục Hàn nhiều lần thử cô ta.
Anh ta cũng chẳng nhắc kết hôn, cho nên đêm nay An Tư Nhã không chỉ hẹn Mục Hàn, còn kêu gọi lại đây, muốn tìm chỗ đột phá, phải nhanh trở thành bà Mục, nếu Trương Tú Lan ra mặt, Mục Hàn có lẽ nhanh chóng đồng ý.
Bằng không ngày nào đó Mục Hàn đột nhiên nổi điên, mặc kệ người phụ nữ có chồng như Quý Minh Noãn, tranh giành với Lục Ngôn Thâm thì sao?
Mục Hàn cười mỉa, An Tư Nhã thích làm bạn với mấy phu nhân giàu có, nếu biết Quý Minh Noãn là vợ của Lục Ngôn Thâm, sao còn ghét cô?
Mục Hàn lau khóe miệng, di động vang lên, Mục Hàn nhìn điện thoạ, là Trương Diệu, anh ta cầm lấy điện thoại, “Anh nghe điện thoại.”
An Tư Nhã tức giận “Ừm” một tiếng.
Mục Hàn chưa được hai phút đã trở lại, “Anh và Trương Diệu có chuyện bàn với nhau, có lẽ không có cách nào ăn với em nữa, đêm mai lại ăn với em nhé.”
An Tư Nhã nhíu mày: “Trương Diệu cả ngày ăn không ngồi rồi, bận chuyện gì chứ. Đêm nay em còn cố tình gọi mẹ em đến đây ăn cơm với anh đấy!”
Trương Diệu có tiếng ham chơi, hẹn hò đủ nữ minh tinh, Mục Hàn còn đi chơi với anh ta, phiền chết mất!
Cô ta nói thì chậm, chuyện xảy ra thì nhanh, Trương Tú Lan xách Hermes đi tới.
Mục Hàn lễ phép cười, “Dì Lan, đã lâu không gặp.”
Trương Tú Lan nhìn Mục Hàn lấy áo khoác, hỏi: “Đã lâu không gặp, Tiểu Hàn muốn đi hả?”
Mục Hàn nâng lên cổ tay, xem đồng hồ: “Xin lỗi, đêm nay con vốn hẹn người ta, không từ chối được. Dì tới là tốt rồi, Tư Nhã có người ăn chung rồi.”
An Tư Nhã lo sợ, nói không nên lời.
Trương Tú Lan hòa giải, nói: “Nếu đêm nay con không rảnh, vậy đêm mai đi, con tới nhà dì ăn cơm, thế nào?”
An Tư Nhã nghe vậy, tâm trạng mới tốt hơn, cô ta không tình nguyện nói với Mục Hàn: “Vậy anh lái xe cẩn thận một chút.”
“Ừm, đã biết, đêm nay xin lỗi, đêm mai bồi thường em, được chứ?” Mục Hàn nói xong, hôn mặt An Tư Nhã, ngửi thấy mùi nước hoa nồng của đối phương, chán ghét lui về phía sau một bước, chau mày.
Anh ta nhớ đến hot search ‘Thơm Thơm’ có liên quan Quý Minh Noãn.
Có phải mùi hương đó rất đặc biệt không?
Sau đó anh ta nhìn lướt bình phong, không nhìn thấy Quý Minh Noãn.
*
Trương Tú Lan ngồi ở chỗ ban đầu của Mục Hàn, thấy An Tư Nhã buồn bã, tìm đề tài nói chuyện với cô ta.
Lúc sau hai người nói chuyện khá vui vẻ.
Đến khi Trương Tú Lan vô ý nhắc phát sóng trực tiếp.
“Nghe trợ lý con nói tuần sau tham gia chuyến đi du thuyền, gần đây mẹ chẳng có chuyện gì để làm, đi chung với con được chứ chứ?”
An Tư Nhã vốn sắp quên Mục Hàn đột nhiên rời khỏi đây, hiện tại nghe Trương Tú Lan nói, mặt đen, “Mẹ đi làm gì?”
“Sợ con không thói quen, nếu biển có sóng, dễ say sóng, đi chung để giúp con.”
Trương Tú Lan không dám nói với An Tư Nhã thật ra bà ấy vẫn xem chương trình đó, nhưng đều chọn cảnh có An Tư Nhã.
Trương Tú Lan cầm ly rượu gạo, nhàn nhạt nhấp một miếng, hoảng hốt thấy sườn mặt quen thuộc……
Chẳng phải là cô nương ở Paris?
Bà ấy chợt hồi hộp.
An Tư Nhã bất mãn khẩy Sashimi, “Không phải con đã bảo mẹ đừng xem chương trình đó?”
Nói cũng kỳ lạ, Quý Minh Noãn hình như xinh đẹp hơn mấy tháng trước, cũng không biết sống tốt ở nhà họ Lục hay như thế nào.
Cô ta luôn thấy chỗ nào đó không giống với kiếp trước.
May thay gương mặt của cô ta khá giống vợ chồng Trương Tú Lan, bằng không……
Trương Tú Lan không đáp lời, An Tư Nhã lại nói: “Mẹ không cần đi đâu, sức khỏe của mẹ cũng không tốt, ở nhà đi.”
Nếu bà ấy không thoải mái, cô ta còn phải chăm sóc, phiền chết.
Trương Tú Lan nhìn bóng dáng không xa đi tới toilet, cuống quít gật đầu: “Được, mẹ không đi. Mẹ đi toilet, con ăn trước đi.”
An Tư Nhã mấy món cô ta thích trên bàn, có khẩu vị.
Quý Minh Noãn đi đến WC, cảm giác có người theo đuôi.
Sau đó, người phụ nữ trung niên dịu dàng gọi cô, “Cô nương, chào cô.”
Quý Minh Noãn nghe vậy, dừng bước chân, quay đầu nhìn đối phương, chợt kinh ngạc.
Người phụ nữ trung niên đang lo lắng nhìn Quý Minh Noãn, thấy cô cũng có chút cuống quít.
Bà ấy giải thích: “À…… Cái kia, ngại quá, quấy rầy rồi, tôi muốn hỏi hỏi cô hướng đi của nhà vệ sinh.”
Quý Minh Noãn mở miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Đây là…… Mẹ ruột của nguyên chủ!
Quý Minh Noãn cắn môi, cảm thấy khổ sở lan từ ngực, bóp chặt cổ họng của cô, cô nói không nên lời.
Hai người trầm mặc vài giây, Quý Minh Noãn chỉ toilet, nói: “Con vừa lúc cũng đi toilet, dì đi với con.”
Trương Tú Lan nghe thấy giọng nói của Quý Minh Noãn, cảm thấy nghẹn ngào.
Bà ấy có cảm giác xúc động sau khi gặp lại nhau.
Đây là chuyện gì?
Quý Minh Noãn và Trương Tú Lan có chiều cao bằng gần bằng nhau, giờ phút này đi cùng một chỗ, tự hỏi một giây, sau đó hỏi: “Dì là mẹ của An Tư Nhã ạ?”
Trương Tú Lan khẩn trương, gật đầu nói: “Con biết dì à?”
Quý Minh Noãn cười, đương nhiên biết rồi, xuyên vào quyển sách này không, từng điều tra tất cả tài liệu liên quan đến nhà họ An, biết mẹ của nguyên chủ từng là nghệ sĩ, cũng từng quay phim truyền hình.
Cô còn tưởng Trương Tú Lan là loại người kiêu ngạo lạnh lùng, không ngờ cũng rất gần gũi, không giống An Tư Nhã.
Quả nhiên không phải mẹ con ruột.
Quý Minh Noãn: “Con từng xem phim dì đóng đấy.” Cô nói tên của một bộ phim.
Trương Tú Lan kinh ngạc nhìn cô, từng quay hai bộ phim truyền hình hơn 20 năm trước, cô đã xem hai bộ phim đó, An Tư Nhã còn không có hứng thú với phim của bà ấy.
Trương Tú Lan cũng muốn nói thật ra quen biết Quý Minh Noãn, nhất thời khẩn trương, không kịp nói.
Trương Tú Lan đi vệ sinh xong, đứng ở chỗ rửa tay nhìn gương mặt Quý Minh Noãn, nghĩ thầm thật sự quá giống, quá giống An Tại Hồng.
“Cô nương…… Có phải con và con gái dì tham gia chung một gameshow?”
Quý Minh Noãn hào phóng cười: “Đúng vậy, con tên Quý Minh Noãn.”
Trương Tú Lan lặp lại từng chữ: “Quý, Minh, Noãn, tên thật dễ nghe, sáng ngời lại ấm áp.”
Quý Minh Noãn nhìn gương mặt được bảo dưỡng tốt của Trương Tú Lan, nhẹ giọng hỏi: “Cuối tuần chúng con có một buổi ghi hình đi chơi bằng du thuyền, dì đến chứ?”
Trương Tú Lan ngẩn ra, chưa tìm ra câu trả lời.
Lúc này, Lục Chân Chân đi giày cao gót vào toilet, thấy Quý Minh Noãn vừa nói vừa cười với một người phụ nữ trung niên.
Trương Tú Lan nghe tiếng giày cao gót, nghĩ rằng là An Tư Nhã, cuống quít tạm biệt Quý Minh Noãn, “Dì đi trước, cảm ơn con nhé.”
Lục Chân Chân nghi hoặc nhìn Trương Tú Lan chạy trối chết, đây chẳng phải mẹ của An Tư Nhã?
Cô ấy nhìn Quý Minh Noãn khá giống với người phụ nữ đó, ngược lại An Tư Nhã không giống bà ấy.
Cô ấy lập tức có suy nghĩ gì đó.
Lục Chân Chân dừng suy nghĩ, đây cũng không phải phim truyền hình, sao có thể?
*
Quý Minh Noãn đến bệnh viện thăm Quý Minh Hạo xong, còn thất thần.
Quý Minh Noãn còn tưởng có thể ở lại căn hộ to của Lục Chân Chân để hưởng thụ cuộc sống phú bà độc thân, mắc bệnh nhà giàu, buổi tối ngủ ở căn hộ cao cấp của Lục Chân Chân thì mất ngủ!
Ngày hôm sau cổ họng bị đau, Quý Minh Noãn vẫn đến bệnh viện để xem Quý Minh Hạo điều trị.
Ngày thứ ba cô tỉnh lại, càng nghiêm trọng, rời giường còn bị sốt nhẹ, hôm nay vừa vặn quay quảng cáo chocolate chung với Đường Tử Gia.
Quý Minh Noãn đành mang bệnh làm việc……
Lục Chân Chân không yên tâm, đi theo Quý Minh Noãn đến chỗ quay phim, dọc đường đi, Tiểu Khả kiểm tra nhiệt độ cho cô, 37.5 độ, cô chưa uống thuốc hạ sốt.
Lúc cô trang điểm, Tiểu Khả lần nữa dặn dò: “Nếu không thoải mái, phải dừng lại đấy, có biết không?”
Quý Minh Noãn gật đầu: “Đã biết.”
Thật ra cô thấy còn tốt, không biết có phải bị sốt không, cởi áo khoác cũng không lạnh, chỉ thấy chóng mặt.
Hiện tại là thu đông, không khí lạnh đã đến, nhưng hôm nay cô quay quảng cáo, cần mặc váy mùa hè, trang điểm theo phong cách mùa hè.
Lục Chân Chân nhìn chiếc váy mỏng của Quý Minh Noãn, cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Chân Chân đứng ở một bên thở dài, liều mạng như vậy, vì cái gì chứ?
Đường Tử Gia và Quý Minh Noãn vừa hợp tác, vẫn rất ăn ý.
Nhưng hai người cũng không chịu nổi quay liên tục hơn 2 tiếng dưới bầu trời mấy độ.
Lục Chân Chân đau lòng cầm di động, quay video ngắn gửi cho anh trai, “Quý Minh Noãn đúng là đồ ngốc.”
“Lạnh muốn chết còn cười được! Nhà cũng không thiếu mấy đồng tiền của chị ấy!”
“Em nhìn thôi cũng thấy lạnh chết rồi, sao còn chưa quay xong……”
Lục Chân Chân nhịn không được lải nhải với Tiểu Khả, Tiểu Khả giải thích với bà chủ: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này cũng không tính là gì cả, mùa đông quay cảnh mùa hè, mùa hè quay cảnh mùa đông là chuyện thường có, Tiểu Noãn là một nghệ sĩ rất chuyên nghiệp, cô phải tin em ấy.”
“Không biết bây giờ em ấy còn sốt không, có nghiêm trọng không, ai…… Ta đi mua trà gừng, Tổng giám đốc Lục ở bên này trông chừng một lúc nhé.”
Lục Chân Chân nhịn không đi tìm đạo diễn rất nhiều lần, đành ở chỗ này nổi giận, nhìn Quý Minh Noãn, Tiểu Khả nói đúng, Quý Minh Noãn rất chuyên nghiệp, không nhìn ra cô không thoải mái.
Nhưng cô ấy càng xem càng bực bội, cuối cùng nói với Tiểu Khả: “Tôi đi cho, còn nhìn nữa, chắc không nhịn được kéo Quý Minh Noãn đi mất.”
Lục Chân Chân đi rồi, Mục Hàn tới hiện trường.
Đạo diễn nhìn thấy Mục Hàn, vội vàng dừng quay phim, cung kính chào hỏi đối phương: “Tổng giám đốc Mục, sao anh lại đến đây thế?”
Mục Hàn vốn không tham gia quảng cáo này, nhưng đạo diễn trường kỳ hợp tác với Tập đoàn Đường Hoa, cho nên dừng công việc để trò chuyện hai câu với Mục Hàn dù bận.
Ông ta không biết sao Mục Hàn đến chỗ này?
Tiểu Khả thấy đạo diễn cho dừng quay, nhanh cầm áo khoác khoác lên người Quý Minh Noãn, lấy nhiệt kế để vào lỗ tai Quý Minh Noãn.
38.5℃!
“Noãn Noãn à, em sốt rồi! Hôm nay em không thể quay nữa.” Tiểu Khả lo lắng nói.
Quý Minh Noãn nắm chặt áo khoác, thong thả ngồi ở vị trí, để chuyên viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm.
“Còn một cảnh cuối cùng, em chịu được.”
Mục Hàn nhìn Quý Minh Noãn, nói với đạo diễn: “Tôi đến đây xem Tử Gia thôi, mặc kệ tôi, tiếp tục công việc của các ông là được.”
Đạo diễn vâng dạ, kêu diễn viên nhanh chóng vào chỗ.
Cảnh cuối cùng quay xong, Quý Minh Noãn thở phào, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập, đầu nặng chân nhẹ, cả người nhức mỏi.
Đường Tử Gia thấy thế, lo lắng hỏi: “Quý Tiểu Noãn, không sao chứ? Đi bệnh viện không?”
Vừa nãy anh ấy thấy Quý Minh Noãn không thích hợp, nhưng lúc quay phim, Quý Minh Noãn tràn đầy sức sống, mới không bảo đạo diễn dừng quay phim.
Tiểu Khả lại tiến lên nhìn Quý Minh Noãn, “Chúng ta cần đi bệnh viện, em xem em sốt thế nào rồi kìa.”
Quý Minh Noãn gật đầu: “Ừm, nghe chị hết.”
“Xe phỏng chừng mười phút nữa mới có thể lại đây, em vào studio chờ một chút.”
Tiểu Khả sắp xếp Quý Minh Noãn ngồi trong lều, đi xác nhận công việc với nhân viên.
Mục Hàn thấy buổi quay phim đã kết thúc, đi tới chỗ Quý Minh Noãn, mang theo ý cười.
Quý Minh Noãn cảm giác có người đi tới chỗ cô, đứng lên, chờ nhìn thấy người đến là Mục Hàn, trước mắt chợt tối sầm, chân lảo đảo, cô sắp té.
Mục Hàn thấy thế, vươn cánh tay, đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng.
Quý Minh Noãn giật mình, đẩy đối phương, không nghĩ tới mình đã mệt mỏi đến mức này, không có sức lực.
Mục Hàn cau mày nhìn cô, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, nội tâm kích động.
“Quý Minh Noãn, hình như em rất ghét tôi?”
Quý Minh Noãn nhìn thấy ánh mắt Mục Hàn có hàn quang, thoát khỏi tay của đối phương, nhàn nhạt nói: “Anh hiểu lầm rồi.”
Mục Hàn nhẹ xùy một tiếng, “Vậy sao tôi đụng em một chút, em phản ứng lớn như vậy?”
Quý Minh Noãn ngẩn ra, thấy chóng mặt khó chịu, yếu ớt nói: “Trước mặt mọi người, cả hai bị hiểu lầm thì không tốt, anh và tôi đều là nhân vật công chúng, anh nên hiểu chuyện này.”
Mục Hàn nghiền ngẫm: “Vậy à? Tôi còn tưởng là vì…… Lục Ngôn Thâm.”
Quý Minh Noãn ngẩn người, nhíu mày nhìn đối phương.
Mục Hàn cười, nhàn nhạt nói: “Nhưng…… Cũng không cần đâu, dù sao em và anh ta cũng không có quan hệ hôn nhân thật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT