An Tư Nhã nhìn gương mặt xinh đẹp của Quý Minh Noãn, tức khắc kinh hoảng, vừa rồi chỉ cảm thấy người phụ nữ đứng xoay lưng mặc chiếc váy xinh đẹp, vừa lúc đi dạo với Mục Hàn, thuận tiện muốn anh ta trả tiền thôi.
 
Nào ngờ…… Thế mà lại là Quý Minh Noãn?
 
An Tư Nhã nhẹ nhàng há miệng, muốn rời khỏi chỗ đó, nhưng Mục Hàn lại nheo hai mắt hẹp dài đánh giá Quý Minh Noãn.
 
An Tư Nhã cảm thấy ánh mắt đó quen thuộc.
 
Trước kia Mục Hàn chỉ dùng ánh mắt đó nhìn cô ta, nhưng bây giờ dùng ánh mắt đó nhìn Quý Minh Noãn.
 
Mục Hàn nghe Trương Diệu nói nhà họ Lục không biết từ khi nào có một cô con riêng, người phụ nữ trước mắt còn là một nghệ sĩ nhỏ nhoi suýt bị người đại diện đưa đi bán thân.
 
Anh ta nghiêm túc nhìn ngũ quan trắng nõn tinh xảo của Quý Minh Noãn, dường như không giống người nhà họ Lục, ngược lại giống……
 
Anh ta đảo mắt nhìn An Tư Nhã, ôn nhu hỏi: “Em thích chiếc váy này?”
 
An Tư Nhã gật đầu không phải, không gật đầu càng không phải, rõ ràng là cô ta mở miệng trước.
 
Nhưng cô ta chỉ muốn kéo Mục Hàn nhanh chóng rời khỏi cửa hàng này, tốt nhất đừng bao giờ để bọn họ chạm mặt nhau.
 
Không đợi An Tư Nhã mở miệng, Quý Minh Noãn bình tĩnh nói: “Ngại quá, tôi lấy chiếc váy này rồi.”
 
Cô vừa nhìn thấy Mục Hàn thì kinh hoảng, đã điều chỉnh tâm tình, hiện tại là vợ trên danh nghĩa của Lục Ngôn Thâm, cũng không có bất cứ quan hệ gì với Mục Hàn, sự việc phát triển mấy ngày nay đã sớm lệch khỏi cốt truyện ban đầu.
 
Đối với An Tư Nhã, cô đã sớm thấy cô ta kỳ lạ trong ngày thử vai.
 
Sao cô ta lại dễ dàng nhường vai nữ chính cho cô chứ? Còn chỉ tên cô, chuyện này đi ngược lại cá tính của An Tư Nhã trong tiểu thuyết, hơn nữa…… Biểu hiện của cô ta hôm nay cũng có chút kỳ lạ.
 
Mục Hàn muốn ra mặt cho bạch nguyệt quang của anh ta phải không? Vậy phải xem anh ta ra bao nhiêu tiền.
 
An Tư Nhã nghe Quý Minh Noãn nói vậy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cười, nũng nịu tức giận với Mục Hàn: “Anh Mục Hàn, anh nói xem có phải em mặc chiếc váy này rất xinh không? Có phải rất hợp với sợi dây chuyền anh tặng không? Em chưa đeo nó vì chưa tìm được váy hợp với nó, em thấy chiếc váy này rất hợp nó.”
 
Cô muốn tranh với tôi? Đạo hạnh chưa đủ!
 
An Tư Nhã cố ý nhắc nhở Mục Hàn từng tặng sợi dây chuyền trong tiệc sinh nhật của cô ta, còn chưa tìm được quần áo phối với sợi dây chuyền đó, Mục Hàn theo đuổi hoàn mỹ, sẽ không tiếc mọi giá mua chiếc váy này cho cô ta.

 
Mục Hàn nhíu mày, nhớ tới sợi dây chuyền bị An Tư Nhã chê bai, cô ta còn nhớ sợi dây đó?
 
“À? Vậy à?” Anh ta dừng ánh mắt trên Quý Minh Noãn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Lục Chân Chân nghe An Tư Nhã ỏng ẹo nói chuyện, sắp bộc phát bệnh công chúa, so có tiền, Lục Chân Chân chưa bao giờ thua!
 
Quý Minh Noãn nhẹ nhàng đè cô ấy, bảo cô ấy đừng xúc động.
 
Lục Chân Chân trợn mắt, khoanh tay xem cô giải quyết thế nào!
 
“Chị Tư Nhã, chị còn nhớ tôi chứ? Nếu chị thật sự thích chiếc váy này, tôi có thể làm ơn, tặng cho chị đấy, xem như lời cảm ơn tôi dành cho chị vì hôm đó đã đề cử tôi trước mặt đạo diễn Quách, tôi mới có thể nhận vai nữ chính của đạo diễn Quách.” Quý Minh Noãn nói đúng mực, nhưng đôi mắt lại tỏ vẻ ‘cha cô không thèm, cô muốn thì lấy đi’.
 
An Tư Nhã mở to mắt nhìn cô, ậm ừ: “Tôi…… Sao tôi lại không nhớ?” Cô ta đột nhiên cất cao giọng, nói: “Ai cần cô tặng? Tôi tự mua được!”
 
Mục Hàn nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày: “Tư Nhã, không phải em nói đạo diễn Quách nói em không hợp, nên em mới không đóng bộ phim kia? Đây là sao?”
 
Anh ta có đầu tư bộ phim của Quách Chấn Xuyên, dù là đội sản xuất hay diễn viên, đều là những người nổi tiếng, trước đây Tư Nhã còn nhắc rất nhiều lần muốn tham gia bộ phim đó trước mặt anh ta, nhưng Quách Chấn Xuyên có tư tưởng cũ kỹ, dù biết nữ chính đã được định, nhưng vẫn tổ chức buổi casting để tự an ủi.
 
An Tư Nhã đã nắm chắc nhân vật này, sao lại từ chối? Còn đề cử một nghệ sĩ nhỏ nhoi vừa vào nghề?
 
An Tư Nhã cố cố ý lãng tránh vấn đề: “Chẳng phải đạo diễn Quách yêu cầu cao quá, yêu cầu diễn viên càng cao, có lẽ cảm thấy em không hợp.”
 
Mục Hàn xụ mặt, lạnh lùng nhìn An Tư Nhã, không nói lời nào.
 
Quý Minh Noãn mặc váy Dior đi giữa hai người, ỏng ẹo xoay một vòng nhỏ: “Xem xem, có phải tôi mặc chiếc váy này rất ngọt ngào không? Khí chất của chị Tư Nhã và tôi cũng không khác nhiều, tuy không đủ trắng, nhưng mặc vào có lẽ cũng đẹp đấy.”
 
Cô vừa nói vậy, sắc mặt An Tư Nhã lập tức đen như đáy nồi.
 
Còn có người vô liêm sỉ như cô?
 
“Cô!”
 
Quý Minh Noãn nhìn An Tư Nhã đen mặt, lại ỏng ẹo hỏi: “Chị Tư Nhã, chị còn muốn chiếc váy không?”
 

Quý Minh Noãn tiếp tục ỏng ẹo xoay một vòng, chiếc váy bồng bềnh lướt qua bàn tay hai người, Mục Hàn nhíu mày, An Tư Nhã nghiến răng nhìn cô.
 
An Tư Nhã mở to mắt nhìn Quý Minh Noãn bày trò trước mặt cô ta và Mục Hàn, phiền chán nói: “Muốn! Gói lại cho tôi đi, ngày mai đưa đến nhà tôi.”
 
An Tư Nhã dù cắt nát váy cũng sẽ không để Quý Minh Noãn có nó!
 
Quý Minh Noãn nhìn bọn họ cười, “Được, tính vào tiền của tôi nhé.”
 
Quý Minh Noãn chuẩn bị đi vào phòng thay quần áo, bóng dáng cao ráo đột nhiên bước vào, nhẹ nhàng kéo làn váy của Quý Minh Noãn.
 
“Đợi đã.”
 
Lục Chân Chân học An Tư Nhã, ỏng ẹo gọi Lục Ngôn Thâm: “Anh. Sao giờ anh mới đến!”
 
Quý Minh Noãn: “……” Em không nói chuyện sẽ chết à?
 
Lục Ngôn Thâm đã nhìn thấy Quý Minh Noãn đứng đó xoay một vòng, đột nhiên cảm thấy chiếc váy rất đẹp.
 
Mục Hàn nhìn thấy Lục Ngôn Thâm, cũng kinh ngạc, dù sao cả thành phố đã đồn anh không sống được mấy ngày, mà Mục Hàn đã sớm tính toán thu mua Hằng Thịnh che nửa bầu trời Thành phố Yến sau khi Lục Ngôn Thâm chết.
 
Mục Hàn không ngờ anh lại khỏe mạnh như Trương Diệu nói.
 
Anh không hề giống người nằm hai tháng trên giường bệnh, không hề nhìn thấy yếu ớt trên mặt anh, bây giờ còn mặc tây trang, giống trước như đúc, còn khỏe mạnh hơn trước kia.
 
Sao lại thế?
 
Mục Hàn vươn một tay, nói: “Tổng giám đốc Lục, lâu không gặp.”
 
Lục Ngôn Thâm lịch sự nắm tay, cũng nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Mục, lâu không gặp, mua sắm với bạn gái?”
 
Hai người đàn ông nhẹ nhàng nắm tay, sau đó buông ra.
 
Mục Hàn có vẻ không vui, sau đó nhàn nhạt nói: “Tùy tiện đi dạo, tổng giám đốc Lục thì sao?”

 
Lục Ngôn Thâm dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Quý Minh Noãn, thâm thúy nói: “Đi mua sắm với người nhà.” Một người là em gái, một người là vợ.
 
Mục Hàn đánh giá Quý Minh Noãn, người nhà? Thì ra cô đúng là con riêng của nhà họ Lục.
 
Ánh mắt Mục Hàn trầm xuống, anh ta chậm rãi nhàn nhạt cười, “Vậy không quấy rầy các anh nữa.”
 
An Tư Nhã trố mắt nhìn tranh đấu ngầm giữa bọn họ, Mục Hàn chuẩn bị rời đi, cô ta nhỏ giọng nói: “Anh Mục Hàn, váy……”
 
Mục Hàn cho một tay vào túi quần, nhìn Quý Minh Noãn, nói với An Tư Nhã: “Màu này không hợp em.”
 
Em không đủ trắng.
 
Sau đó Mục Hàn rời cửa hàng thời trang, An Tư Nhã khẽ cắn môi nhìn Quý Minh Noãn bên cạnh Lục Ngôn Thâm, hay lắm Quý Minh Noãn, kiếp này cô cũng muốn tôi không sống tốt đúng không? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Cô cứ chờ đấy, tôi không sống tốt, cô cũng đừng hòng sống tốt!
 
Quý Minh Noãn nhìn An Tư Nhã và Mục Hàn rời đi, thở dài, hy vọng bọn họ nhanh về với nhau, đừng ra ngoài gây họa cho người khác nữa.
 
*
 
Trở lại Nhà họ Lục, Quý Minh Noãn vọt vào nhà tắm tắm nước nóng, xua tan tất cả mệt mỏi của ngày hôm nay.
 
Cô nhìn mười mấy túi đồ dưới mặt đất, nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc đã mua gì.
 
Mà Lục Ngôn Thâm giàu có mua hết những thứ Quý Minh Noãn nhìn vượt ba giây trở lên, cũng không biết rốt cuộc đã mua gì cho cô.
 
Quý Minh Noãn ngược lại nhớ tới cô đã mua một cái kẹp cà vạt cho Lục Ngôn Thâm.
 
Cô đổ mấy cái túi ra, tìm thấy nó, vui vẻ cầm đi tặng Lục Ngôn Thâm.
 
Phòng cô ở bên cạnh phòng Lục Ngôn Thâm, Lục Ngôn Thâm hồi phục đã rời khỏi căn phòng bệnh nhà họ Lục sắp xếp riêng, lúc này cô đang đứng trước cửa phòng Lục Ngôn Thâm, nhẹ nhàng gõ cửa.
 
Quý Minh Noãn tưởng tượng khung cảnh ——
 
Có lẽ Lục Ngôn Thâm cũng giống cô, vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc ướt mang bọt nước chảy dọc theo cơ bụng màu lúa mạch.
 
Có lẽ Lục Ngôn Thâm mới tắm được một nửa…… Hừm…
 
Đương nhiên, cũng có khả năng khác, cánh cửa vừa mở, Quý Minh Noãn đột nhiên đối diện Lục Ngôn Thâm, biết ngay mà.

 
Daddy Lục mặc áo sơ mi và quần tây ngay ngắn, cài cả nút cao nhất, thoạt nhìn kiêu ngạo lại cấm dục.
 
Cô nhìn tài liệu trên bàn, chậc chậc.
 
Người đàn ông không có phong cách sống, quả nhiên vô vị.
 
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn đang co quắp, chờ cô mở miệng.
 
Quý Minh Noãn nói: “Tôi mua quà, xem như cảm ơn hôm nay anh đã giúp đỡ.”
 
Lục Ngôn Thâm lúc này mới chú ý tới chiếc hộp trong tay Quý Minh Noãn, nhướng mày: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”
 
Quý Minh Noãn nhìn anh, “Chuyện bồi thường trang sức, tôi biết là anh.”
 
Lục Ngôn Thâm khoanh tay, nửa dựa giá sách, lạnh nhạt nói không nên lời.
 
Quý Minh Noãn lấy dũng khí rồi nói: “Thật ra tôi đã tìm người của đoàn phim Châu Quang Bảo Khí nhiều lần, bọn họ cũng không dám tùy tiện giúp tôi, nhưng hôm nay gửi cho tôi nhiều chứng cứ như vậy, chuyện này không phải ngẫu nhiên.”
 
Lục Ngôn Thâm cười, đột nhiên thẳng eo, vẫn khoanh tay, khom lưng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Tôi cho rằng chúng ta không cần khách sáo như vậy.”
 
Hơi thở đối phương phả vào tai Quý Minh Noãn, cô run run, trốn tránh ậm ừ: “Cái kia…… Tôi vẫn nên cảm ơn anh.”
 
Lục Ngôn Thâm thẳng người, nói: “Để quà xuống đi.”
 
Quý Minh Noãn nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, muốn làm dịu bầu không khí nặng nề, “Ha ha, cái kia, có phải anh chê quà nhỏ quá không? Lần sau tôi mua món lớn cho anh.”
 
Lục Ngôn Thâm nhìn cô, miệng treo ý cười: “Rửa mắt chờ, bà Lục.”
 
Không biết vì sao, Quý Minh Noãn cảm thấy câu bà Lục của Lục Ngôn Thâm có cảm xúc khác, cô lại không bắt được. Lục Ngôn Thâm nói như vậy, xem ra thật sự chê quà nhỏ, sớm biết cô đã mua một chú gấu bông 1m5 cho anh rồi! Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Bắc Phủ.luvevaland. Các bạn có đọc ở các nơi đăng lại bản chuyển ngữ của tụi mình rồi cũng hãy dành chút thời gian qua trang gốc Luvevaland.co đọc để ủng hộ view cho nhóm dịch nữa nhé. Mọi thắc mắc có thể liên hệ qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn. 
 
Quý Minh Noãn cười: “Tôi về trước, ngủ ngon.”
 
Quý Minh Noãn đóng cửa, Lục Ngôn Thâm cầm hộp, mở ra xem, là một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo, ánh mắt không tồi.
 
Anh cười, lấy nó ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn.
 
Tuy không giống những gì anh đã mong đợi, nhưng anh vẫn vui vẻ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play