Như trong tưởng tượng, Tô Minh giỏi giang, đầy khí thế, làm việc gọn gàng linh hoạt, không dài dòng dây dưa. Thời gian Diêu Phi gặp chị chỉ có năm phút, toàn bộ quá trình Tô Minh chỉ nói ba câu. Câu đầu tiên chị hỏi về tình trạng kinh tế của cô, câu thứ hai chị hỏi cô còn đóng phim được không, câu thứ ba chị bảo cô chờ. Rất nhanh, Tô Minh quay lại, kí một bản hợp đồng bảo mật với cô rồi đưa cho cô một quyển kịch bản bọc da màu xanh lam và dặn cô đến truyền thông SW để thử vai vào ngày ba tháng mười hai.
 
Cầm kịch bản ra khỏi công ty phim ảnh Hạ Minh, Diêu Phi đi bước cạn bước sâu như thể đang giẫm lên bông. Cô nắm thật chặt túi da, kịch bản dầy cộp và nặng trĩu.
 
Đây là vai diễn gì? Sao lại cho mình kịch bản?
 
Theo lẽ thường, vai phụ không cần thử vai và nhận kịch bản, lúc quay phim họ sẽ được đưa cho một mảnh giấy rồi quay theo thông báo là ổn. Vai phụ quan trọng mới được giao kịch bản nhưng sau khi khai máy mới có. Trước lúc khai máy chỉ vài người nhận được kịch bản thôi, hơn nữa điều kiện tiên quyết là phải thử vai và kí vào hợp đồng bảo mật kịch bản.
 
Trái tim Diêu Phi đập cực nhanh.
 
Sẽ là nhân vật gì? Tại sao họ cho cô chứ?
 
Túi tài liệu bằng da với sợi dây vải màu trắng mảnh dẻ quấn trên nút cài màu bạc. Tô Minh không hỏi cách thức liên hệ của người đại diện của cô và không hỏi cô hợp đồng thế nào mà chỉ đưa cho cô kịch bản quan trọng mà thôi.
 
Liệu Tô Minh có biết Lý Thịnh sẽ không bỏ qua cho cô? Tô Minh có biết Lý Thịnh đang cấm cô diễn không? Sao chị dám giao vai diễn nặng kí này cho cô chứ?
 
Cửa thang máy mở ra, Diêu Phi dợm bước vào trong thì thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp. Cô lùi lại nửa bước rồi ngước nhìn lên. Thương Duệ đút một tay vào túi, đang cầm cà phê đứng trong thang máy.
 
Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, bên trong phối với áo lông trắng, trông khôi ngô và hờ hững. Khác với hôm cô thấy Thương Duệ ở quán bar và cũng khác hẳn vẻ hoang dại ngang bướng trên tạp chí. Giờ phút này, anh đang đeo một cặp kính gọng hẹp trên sống mũi, tròng kính bộc lộ sự lạnh lùng và ngạo mạn. Nó che đi ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt hoa đào, trên khuôn mặt tuấn tú của anh chỉ toàn nét kiêu căng và xa cách. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Thương Duệ nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng mi dày dừng trên người Diêu Phi. Đó là một cái nhìn từ trên cao xuống và không hề khiêm nhường.
 
Nam chính của “Giữa Hè” là Thương Duệ, Diêu Phi có thể lấy được kịch bản dày của “Giữa Hè” thế này, có lẽ cô sẽ diễn chung với Thương Duệ.
 
Diêu Phi đang nghĩ xem có nên chào hỏi không. Cô hé môi định mở lời, thế nhưng Thương Duệ tỏ ra chán ghét thấy rõ, đoạn anh nhấc chân dài rảo bước ra khỏi thang máy tránh xa Diêu Phi và đi về phía công ty phim ảnh Hạ Minh. Như thể Diêu Phi là một thứ rác rưởi, nếu anh đi chậm một bước thì thiên thần như anh sẽ bị thế giới phàm trần làm ô uế.
 
“Anh Duệ đến rồi ạ?” Cô bé ở quầy tiếp tân reo lên, kéo theo bầu không khí ngưng trệ lại: “Hôm nay anh Duệ đẹp trai lắm nha!”
 
“Chào buổi sáng.” Ngữ điệu của Thương Duệ có khuynh hướng vừa lười nhác vừa phong nhã, không hề phù hợp với bề ngoài lạnh nhạt của anh.
 

Diêu Phi mím môi, cầm chặt túi da, che giấu tất cả tâm trạng của mình rồi cúi đầu vào thang máy, ngăn hết tất cả âm thanh ở bên ngoài.
 
————
 
Thương Duệ không ngờ sẽ chạm trán với Diêu Phi tại phim ảnh Hạ Minh. Tại sao Diêu Phi lại ở đây? Hôm đó cô ngồi chầu rìa muốn bò lên giường anh, bây giờ cô lại chạy đến phim ảnh Hạ Minh để làm gì chứ?
 
“Tổng giám đốc Du có ở đây không?” Thương Duệ hết sức căm ghét loại phụ nữ tâm cơ và hám lợi đó nên anh không để tâm quá lâu.
 
“Tổng giám đốc Du đang họp, tổng giám đốc Tô đang ở trong văn phòng.” Vivian đi ra thấy tạo hình của Thương Duệ thì hơi sửng sốt. Cô ta tươi cười hỏi: “Anh Duệ, anh đổi nhà tạo mẫu hả?”
 
Thương Duệ thờ ơ ngẩng đầu, trong tao nhã điểm thêm chút lười biếng. Vẻ ngoài ưa nhìn, góc cạnh rõ ràng, tròng kính không giấu được đôi mắt hoa đào đang khẽ nhướng lên làm bao trái tim xao xuyến.
 
“Năm mới không khí mới thôi.” Thương Duệ đưa túi cà phê tới, xoải chân đi vào trong: “Tôi vào văn phòng của tổng giám đốc Tô đây.”
 
Du Hạ rất ít khi tới công ty nên không có văn phòng riêng, vì thế cô ấy luôn làm việc tại văn phòng của Tô Minh.
 
“Đẹp trai đến hư thận luôn đó nha.” Vivian đá lông nheo rồi phát cà phê ra. Thương Duệ có ngoại hình vô cùng ưu tú, đôi chân dài cực kỳ nổi bật.
 
“Dạo này anh Duệ không ở Thượng Hải ạ? Mấy ngày nay em không gặp anh đó.” Đi theo sau lưng Thương Duệ, Vivian có thể thấy được lờ mờ đường nét sống lưng của Thương Duệ qua lớp áo khoác ngoài, vóc người của anh hoàn hảo khôn cùng.
 
“Ở Bắc Kinh.” Thương Duệ thờ ơ đáp lại với giọng điệu biếng nhác.
 
“Thương Duệ.” Một tiếng gọi vang lên ở phía cuối hành lang.
 
Nuốt ngược những lời còn lại vào, Vivian dừng bước và ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Tô.”
 
“Vivian, cô đi làm việc đi.” Tô Minh vừa nhìn vẻ mặt của Vivian đã biết ngay cô ta đang suy nghĩ gì rồi. Thương Duệ trông cà lơ ngang ngạnh nhưng thật ra độc gần chết, ai dám đến gần sẽ bị anh hạ độc trước tiên.
 
Tô Minh khoanh tay, cầm tài liệu, ngón tay gõ bên dưới đống tài liệu kia. Chị nhướng mày hỏi: “Cậu chủ nhỏ, mấy ngày không gặp, sao lại bị cận nhanh thế?”

 
Phải nói bề ngoài của Thương Duệ thật sự rất đẹp trai. Tạo hình hôm nay quá tuyệt đỉnh.
 
“Kính thường thôi.” Thương Duệ giơ tay lên, ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng đẩy mắt kiếng trên sống mũi, anh lười biếng hỏi lại: “Năm nay ưa chuộng phong cách quý công tử tao nhã, sang không?”
 
“Sang quá luôn đấy, sang chết rồi.” Tô Minh tặc lưỡi. Không muốn chứng kiến cảnh Thương Duệ phóng điện khắp nơi nữa, chị bèn đẩy cửa văn phòng ra: “Tìm tôi có việc gì à?”
 
“Có.” Thương Duệ nghiêm túc bước vào văn phòng của Tô Minh. Anh không quen mặc những bộ trang phục chỉnh tề thế này mà luôn đi theo phong cách Rock&Roll hoang dã. Anh cởi nút áo khoác ngoài, để lộ vòng eo thon và đôi chân dài thẳng tắp, cuối cùng anh đặt một túi cà phê lên bàn, giang hai cánh tay dài ngồi xuống chính giữa ghế sofa: “Americano của chị đó.”
 
Tô Minh đóng cửa văn phòng lại: “Cảm ơn.”
 
Chị đặt tài liệu lên bàn làm việc rồi đi tới ngồi xuống trước mặt Thương Duệ: “Chuyện gì?”
 
Thương Duệ gác chân lên ghế sofa, bỗng chốc từ quý công tử ưu nhã biến thành cậu ấm cà lơ phất phơ có dáng vẻ phóng khoáng và ương bướng. Anh nhìn Tô Minh bằng đôi mắt sâu hút và sắc bén: “Mọi người định sử dụng Ninh Phi à?”
 
“Chưa xác định, cậu lấy tin này ở đâu ra thế?” Tô Minh không thẳng thắn đáp lại. Chị lấy bộ ấm trà ra, ung dung pha hồng trà. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Đừng chọn Ninh Phi, tôi không hợp tác với một nữ diễn viên hai lần đâu.”
 
“Tại sao? Hai đứa từng hợp tác rồi, lẽ ra phải quen thuộc nhau mới đúng, kết hợp thêm lần nữa thì không tốt sao?” Quan sát Thương Duệ, Tô Minh vừa mỉm cười hỏi: “Ninh Phi chọc gì cậu vậy?”
 
“Cô ta sẽ yêu tôi.” Thương Duệ lười biếng ngả lưng: “Phiền lắm.”
 
Tô Minh bật cười thành tiếng. Chị pha xong hai tách hồng trà, cho Thương Duệ một tách: “Cậu chủ nhỏ à, có phải cậu quá ——” Tô Minh đắn đo chọn từ: “Tự tin không? Sao cậu lại nghĩ nữ diễn viên nào hợp tác với cậu xong cũng sẽ yêu cậu thế?”
 
“Chúng ta hợp tác nhiều lần thế mà chị không kiểm tra tư liệu của tôi à?” Thương Duệ rút điếu thuốc, ngậm lấy rồi nghiêng đầu châm lửa, ánh lửa phản chiếu lên tròng kính của anh. Anh tiện tay tháo mắt kiếng cản trở mình xuống ném lên bàn, khói mờ che phủ gương mặt đẹp trai và sắc nét của anh. Anh dửng dưng hỏi: “Có nữ diễn viên nào từng hợp tác với tôi rồi mà không yêu tôi đâu?”
 
Quả thật không sai, 99% các nữ diễn viên từng làm việc với Thương Duệ đều muốn tạo scandal yêu đương cuồng nhiệt, nhưng tình yêu này tuyệt nhiên không phải đến từ sự quyến rũ của riêng Thương Duệ.

 
“Ngoại hình của Ninh Phi không đủ đẹp, cô ta không diễn được vai Hạ Dao đâu, chọn cô ta là bậy đấy.” Thương Duệ nghiêng người gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Nếu sử dụng cô ta, vậy tôi cần phải suy xét xem có nên nhận kịch bản này không đã.”
 
“Vậy cậu cảm thấy ai đóng được?” Tô Minh rót hai tách trà và đẩy một tách tới trước mặt Thương Duệ. Thương Duệ tìm nhiều lý do vậy, cuối cùng chỉ bởi Ninh Phi đã tạo scandal với cậu ấm này khiến anh nổi giận mà thôi.
 
Đồng tử đen láy của Thương Duệ khẽ lay động: “Trước mắt chưa có ứng cử viên phù hợp, nhưng đừng bao giờ chọn Ninh Phi.”
 
Tô Minh biết ý định của Thương Duệ nhưng không vạch trần anh: “Cụ thể ai được chọn đợi thử vai xong mới có thể quyết định được, anh Hàn làm chủ. Ngày ba tháng sau thử vai ở truyền thông SW - công ty của anh Hàn, cậu cũng đến đấy đi.”
 
Nghe được tên Tư Dĩ Hàn, Thương Duệ chau mày, đồng tử màu đen hơi sa sầm: “Ai tới thử vai? Chắc chị biết nhỉ?”
 
“Tôi không rõ, lần này là Hạ Hạ và anh Hàn tự chọn thí sinh.” Tô Minh hỏi ướm: “Cậu thật sự sẽ bỏ ‘Giữa Hè’ chỉ vì diễn viên nữ à?”
 
Thương Duệ cụp bờ mi như lông quạ của mình xuống, giấu đi đôi mắt đen nhánh sâu hút, cố dằn lại toàn bộ tâm tư.
 
Sau một chốc im lặng.
 
“Khó nói lắm.” Thương Duệ bưng tách hồng trà lên uống một ngụm: “Phải xem mức độ ghét của tôi đã.”
 
“Giữa Hè” là dự án hợp tác giữa truyền thông SW và Hạ Minh, vai chính chắc chắn sẽ được chọn từ hai công ty này. Thương Duệ thầm lướt sơ một lượt các nữ diễn viên đã kí hợp đồng với truyền thông SW và Hạ Minh hai năm qua nhưng anh không thấy có ai thích hợp cả.
 
“Hỏi cậu chuyện này.”
 
“Hỏi gì?”
 
“Gần đây Lý Thịnh đang làm gì thế? Chắc cậu biết Lý Giữa Hè? Nghe nói anh ta đã đến Bắc Kinh.” Trước khi gặp Diêu Phi, Tô Minh cảm thấy đề cử của Du Hạ rất thậm xưng. Tuy vậy sau khi gặp Diêu Phi, chị cảm thấy phán đoán của Du Hạ quá chính xác, không ai phù hợp hơn Diêu Phi cả.
 
Thương Duệ nghe nhắc tới Lý Thịnh là bực bội: “Đồ bại não đó hả, chị hỏi thăm anh ta làm gì?”
 
“Lý Thịnh làm gì cậu rồi? Tức đến vậy cơ à?”
 
“Hôm trước anh ta vào quán của tôi gây sự, bị người ta tố cáo. Dẫn đến đồn cảnh sát điều tra thì dính dương tính.” Thương Duệ dí tắt điếu thuốc còn sót lại và ném vào gạt tàn. Anh giơ tay lên xoa ấn đường, không kiềm được cơn nóng giận: “Tinh Hải bị buộc phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, bố khỉ nó sau này ai dám tới quán của tôi nữa, phải gi3t chết thằng đó mới đúng.”
 
“Hít trong quán cậu sao?” Tô Minh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm Lý Thịnh, thấy tin tức được công khai không có tin này: “Sao tôi không nghe phong thanh gì thế nhỉ.”

 
“Tạm thời người nhà họ Lý sẽ không thả ra bất cứ tin tức gì đâu.” Thương Duệ tiếp lời: “Họ không điều tra ra mấy thứ đó trong quán tôi, không biết anh ta hít ở ngoài xong rồi vào hay tiêu huỷ ngay tại hiện trường nữa.”
 
“Nếu bị tuồn ra thì giải trí Hoa Hải sẽ bị tổn hại phải không?” Tô Minh như có điều suy nghĩ: “Tin lớn mà.”
 
Thương Duệ từ từ ngước mắt lên, đoạn cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị có thù với Lý Thịnh lúc nào thế? Chị đang suy nghĩ gì vậy? Dù mấy năm qua Hoa Hải đang xuống dốc nhưng yếu trâu còn khỏe hơn bò, chị không chọc nổi đâu.”
 
Tô Minh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, bởi vậy chị không có chỗ dựa hùng hậu. Tất thảy chỉ nhờ vào sự khôn khéo của chị, quen làm việc đưa đẩy, không va chạm hay dây vào bất kỳ nhà nào nên mới đi được tới ngày hôm nay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Chị muốn kí hợp đồng với một nghệ sĩ của giải trí Hoa Hải.” Tô Minh chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn Thương Duệ một cách nghiêm túc: “Chị muốn đào về, tuy vậy tiền đền hợp đồng hơi cao, chị muốn ép giá thôi.”
 
“Ai thế?” Mắt phải Thương Duệ nhảy lên, anh có linh cảm xấu: “Đáng để tổng giám đốc Tô gây hấn với nhà họ Lý thế à.”
 
“Diêu Phi.” Tô Minh đáp: “Chính là Diêu Phi đóng trong Hàn Đao Hành đấy, cậu biết chứ? Một nghệ sĩ đã kí hợp đồng với công ty quản lý Thụy Ưng dưới trướng giải trí Hoa Hải, vì xúc phạm Lý Thịnh nên cô ấy bị giam hợp đồng. Diêu Phi này rất có tiềm năng, chị muốn đào về bồi dưỡng. Căn cứ vào mối thù giữa Lý Thịnh và Diêu Phi, hẳn nhiên không thể chấm dứt hợp đồng trong hoà bình rồi.”
 
“Có phải chị bị người ta chuốc thuốc mê rồi không?” Thương Duệ nhớ lại vừa rồi mình đã gặp Diêu Phi ở cửa thang máy, cô xinh đẹp hoàn mỹ tự nhiên. Nếu không phải Thương Duệ bị vồ vập thì e là anh đã bị gương mặt ngây thơ của Diêu Phi lừa gạt rồi: “Loại người như Diêu Phi mà chị cũng chạm vào à?”
 
“Cậu tin mấy scandal kia là thật chứ gì? Tôi thì không tin.”
 
“Không có lửa làm sao có khói.” Thương Duệ không muốn kể lại chuyện mình bị Diêu Phi cưỡng hôn: “Cái loại như Diêu Phi ấy, tôi khuyên chị đừng dính vào, nếu chị thật sự muốn kí với hình mẫu như thế thì để tôi giới thiệu cho chị vài sinh viên học viện điện ảnh.”
 
“Không có gió cũng có thể dậy sóng, chỉ cần thuyền đủ lớn, nó lái qua chắc chắn sẽ tạo ra sóng. Lý Thịnh phô trương giàu có, sao không thể do anh ta ép buộc Diêu Phi chứ? Diêu Phi chỉ một diễn viên nhỏ nhoi không quyền không thế, cô ấy có lựa chọn nào khác sao? Bị nhốt bảy năm, nếu là ngồi tù cũng nên được mãn hạn phóng thích rồi.” Tô Minh ra chiều nghiêm túc hẳn: “Cậu hai à, thứ cậu thấy được chẳng qua là góc nhìn của phái nam, góc nhìn của người ngồi trên thôi. Nếu đổi góc độ khác, có lẽ cậu sẽ thấy được chân tướng đó. Có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài đâu.”
 
“Chị đã đưa ra phán đoán còn hỏi tôi làm gì?” Thương Duệ lười nói nhảm với Tô Minh. Cậu vuốt nhẹ tai: “Tin hay không thì tuỳ chị, cô ta không đơn giản như chị tưởng tượng đâu, tôi đi đây.”
 
“Đi bây giờ à? Không đợi Hạ Hạ hả?”
 
“Tôi tới tìm chị thảo luận, đợi cô ấy làm gì?” Lúc này giọng của Thương Duệ rõ là không kìm nén nổi: “Đi đây.”
 
“Giả như tôi gặp rắc rối với Lý Thịnh vì chuyện kí hợp đồng với Diêu Phi, vậy cậu có thể giúp tôi một việc không.”
 
“Không đời nào.” Thương Duệ đứng dậy cầm mắt kiếng trên bàn lên, một tay đút vào túi rồi đi ra ngoài. Anh cau mày: “Tôi ghét Diêu Phi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play