Tay của Thương Duệ không để trên vai Diêu Phi quá lâu, anh thả ra ngay khi vừa chạm vào, dùng lòng bàn tay ấn vào lưng Diêu Phi rồi đẩy cô vào trong xe. Cánh cửa được đóng lại, mọi tiếng ồn bên ngoài bị cắt đứt, Diêu Phi cau mày, ngả người ra ghế.

Thương Duệ lên xe khác.

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Đám người hâm mộ dần dần biến mất, Diêu Phi lấy điện thoại di động ra, nhìn nhóm WeChat. Để tuyên truyền, Chu Đỉnh tạo một nhóm, người tạo chính của đoàn cộng với hai diễn viên chính, tổng cộng có mười người.

Trong nhóm Thái Vĩ đã gửi đến một địa chỉ: "Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

Diêu Phi nhấp vào địa chỉ và thấy đó là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố C. Ngày mai sẽ ghi hình chương trình, cùng nhau ăn bữa vào tối nay cũng rất hợp lý. Bất ngờ duy nhất là bữa này do Thái Vĩ đề xuất? Đáng lý ra là Tư Dĩ Hàn mời.

Chu Đỉnh rep: “ OK”

Hôm nay chỉ có đạo diễn và hai diễn viên chính đến Thành phố C, cuộc trò chuyện này trong nhóm nhắn đến một vài người trong số họ. Chu Đỉnh và Tư Dĩ Hàn đi chung xe, Thái Vĩ đi với Thương Duệ. Cô là người duy nhất còn lại, Diêu Phi gõ: "Cảm ơn anh Thái, mấy giờ đến ạ?"

Thái Vĩ: “ 7 giờ.”

Thái Vĩ: "Chúng tôi ở cạnh phòng em. Lúc nào đi chúng tôi sẽ gõ cửa gọi em. Buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau đến nhà hàng. Chúng ta không đi riêng, đi cùng một xe cho tiện.”

Diêu Phi: “ Cảm ơn Thái tổng.”

Thái Vĩ đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương, những người khác trong nhóm im lặng và không nói gì.

Diêu Phi cảm thấy ngại khi bỏ qua lời nói của người khác. Sau khi chọn một lúc lâu, cô tìm thấy một biểu tượng cảm xúc đầu mèo dễ thương và gửi nó đi.

“ Buổi tối cùng nhau đi ăn nhà hàng.” Diêu Phi biểu hiện xong quay lại xử lý những tin tức khác.

"Em kêu tài xế chuẩn bị." Lưu Man ở bên cạnh nói, "Chị Phi, chị và anh Duệ lên hot search. Chỉ là hàng sau thôi. Em vừa lên, nói hai người ôm nhau."

" Không cần chuẩn bị xe đâu, Thái Vĩ đã sắp xếp xe rồi, chúng ta đi cùng xe với họ."

Trên màn hình điện thoại dừng lại ở một trang quảng cáo đang mở, Diêu Phi trong lúc chờ đợi hỏi: "Nội dung là gì?"

“Anh Duệ giúp chị chặn fan, không đưa ảnh lên hot search, nhưng ​​nói rằng anh Duệ ôm chị.” Lưu Man nói, “Đã lên rất nhanh, đến top 20 rồi.”

Khi Diêu Phi nhấp vào hot search, # Thương Duệ ôm Diêu Phi # đã lao lên vị trí thứ tám, vẫn còn tiếp tục tăng. Người đăng trên Weibo là một tài khoản tiếp thị, góc chụp rất xảo quyệt, trông như Thương Duệ đang khoác vai Diêu Phi đi dạo, tư thế thân mật. Mặc dù Thương Duệ có hơi ôm vai, nhưng nó giống như xô đẩy hơn.

Trên đó nổ ra rất nhiều bình luận. Chỉ mới mười phút kể từ khi tài khoản tiếp thị đăng bài, và các bình luận đã vượt quá 50.000. Diêu Phi im lặng khi bấm vào. Phần bình luận chia thành ba phe, một bên là fan của Thương Duệ, một bên là fan của cô, bên còn lại là thế giới của những người hâm mộ qua đường.

Người hâm mộ hai bên Thương Duệ và Diêu Phi đều có một thái độ thống nhất: họ chỉ là đồng nghiệp, đừng làm quá lên.

Lượng fan của Diêu Phi ngày càng tăng lên, vì vậy họ cũng có tiếng nói hơn.

Người hâm mộ qua đường đã rất chú ý kể từ khi Diêu Phi và Thương Duệ gửi video cho nhau, họ điên cuồng bình luận.

[Thương Duệ này ở sân bay lại chu đáo khi gặp nữ nghệ sĩ như vậy, chủ động chào hỏi Diêu Phi và giúp Diêu Phi chặn fan. Mẹ ơi, không phải con đụng phải người thật rồi chứ?]

[Hai người bên nhau tốt như vậy, em hình như nói trúng rồi! Bày tỏ với Diêu Phi trên Vũ điệu đường phố, Weibo tẩy chay Hoa Hải, lần đầu tiên làm một video kinh doanh. Nếu em nhớ không lầm, nụ hôn đầu tiên của Thương Duệ trên màn ảnh là với Diêu Phi? Cảnh hôn của Thương Duệ trước đó toàn dùng thế thân, nhưng nụ hôn trong Giữa Hè là thật.. ]

[Em gái và anh trai yêu nhau? Thương Duệ trước mặt Diêu Phi luôn ân cần! Em vừa lướt qua một bức ảnh họ gặp nhau ở sân bay. Thương Duệ ban đầu lạnh lùng bước đi, nhưng khi nhìn thấy Diêu Phi, tư thế bước đi của anh ấyấy đã thay đổi, liền tháo găng tay ra bắt tay. ]

[Tỉnh lại đi, anh Duệ lớn hơn Diêu Phi một tuổi. Chỉ như 1 người anh trai thôi?]

[Thương Duệ đúng là có gì đó! Đây là lần đầu tiên anh ấy bảo vệ nghệ sĩ nữ ở nơi công cộng như vậy đúng không? Lúc trước anh ấy còn bị mắng là không lịch thiệp vì không giúp đỡ các nghệ sĩ nữ, còn nói thế nào nhỉ? Anh ấy khuyên những nữ nghệ sĩ đó hãy mạnh mẽ lên. Mẹ ơi, Thương Duệ, cái tên này, tại sao anh không thuyết phục Diêu Phi mạnh mẽ? Anh là “ tiêu chuẩn kép” à!]

Fan của hai nhà đang chống lại fan CP khiến cho khu bình luận sôi động hẳn lên.

Khi xe đến khách sạn, Thương Duệ đã leo lên một hot search khác.

# Thương Duệ “ tiêu chuẩn kép”#

Một số blogger đã làm video về việc Thương Duệ từ chối tiếp xúc thân thể với các nghệ sĩ nữ trong quá khứ, trong đó có 18 bức ảnh chuyển động, và bức cuối cùng là cảnh Thương Duệ bảo vệ Diêu Phi khỏi đám đông. Lòng bàn tay của anh đặt trên vai của Diêu Phi, che chắn cho cô. Trong video, có thể thấy rõ lông mi của anh cụp xuống, đôi mắt đang nhìn xuống Diêu Phi.

[Tiêu chuẩn kép là thế này mà fan còn mù quáng nói hai người này cũng được, chỉ là đồng nghiệp thôi mà, tôi thật muốn chết cười! Anh Duệ của mấy người trước đó kinh doanh cũng là như vậy phải không? Anh của mấy người trước đó đó kinh doanh toàn thân từ trên xuống dưới viết đầy bốn chữ “tránh xa ông đây”.]

[Toàn bộ số măng trên núi đều bị blogger đào hết rồi! Để dành một ít cho mấy con gấu trúc đi. Nhưng nói thật, nếu thế cũng tốt, công tử ph óng đãng kiêu ngạo với ngự tỷ kiều diễm lãnh đạm."

“ Lót dép, ngồi hóng công khai.”

"Thương Duệ cũng không còn nhỏ nữa, yêu đương thì đã làm sao? Diêu Phi là chị dâu thì có gì không tốt?"

Phía dưới một hàng thống nhất câu trả lời: "Không tốt."

Diêu Phi cùng Lưu Man nhận thẻ phòng đi tới thang máy, Thái Vĩ đứng ở cửa thang máy: "Diêu Phi, vào đây."

Diêu Phi đút điện thoại di động vào túi rồi đi về phía thang máy. Thương Duệ đứng ở vị trí trong cùng, một tay đút túi, đeo kính râm. Môi mỏng mím lại, hàm răng cắn chặt, khuyên tai trên tai của anh đã tháo xuống, trông càng lạnh lùng.

“Dọc đường không thấy xe của anh, em tưởng các anh đi lúc sáng.” Lưu Man đẩy vali bước vào nói: “Chào anh Thái, chào anh Duệ.”

“Trên đường có nhiều xe, cô không để ý thôi.” Thái Vĩ cười nói: “Tôi nhìn thấy xe của cô suốt đoạn đường, ngay bên cạnh xe chúng tôi.”

Thực ra, bọn họ đã đợi ở đây mười phút.

Diêu Phi không đến, Thái Vĩ lo lắng khách sạn sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.

“Có phải bữa tối chỉ có chúng ta không?” Diêu Phi bước vào thang máy, câu được câu không hỏi.

Thái Vĩ nhanh chóng ấn số tầng thang máy, quay lại chỗ đứng trước vali bạc của Thương Duệ: "Còn có người chủ trì nhóm chương trình, ngày mai sẽ hợp tác. Mọi người vào chào hỏi nhau trước sẽ thuận tiện hơn.”

Diêu Phi gật đầu, lấy điện thoại di động ra trả lời WeChat của Tô Minh để báo cáo hành trình ở đây.

Thang máy chậm rãi đi lên, Diêu Phi lùi lại nửa bước, quay đầu lại không cẩn thận chạm vào ánh mắt của Thương Duệ. Thương Duệ thật ra đang nhìn cô, Diêu Phi theo bản năng muốn tránh anh, nhưng chỉ khẽ nhích rồi lại nhìn thẳng trở lại, rất điềm tĩnh.

Cô và Thương Duệ không có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài, sao phải tránh?

Sau đó hai người nhìn nhau, thấy thang máy dừng ở tầng trên cùng. Thương Duệ không nói cũng không nhúc nhích, chỉ dựa vào thành thang máy nhìn cô. Sau khi thang máy rời khỏi một tầng, tấm kính trong suốt phía sau lộ ra, phía sau Thương Duệ là toàn bộ thành phố. Mùa đông ở thành phố này không khô héo, chỉ ẩm ướt rét lạnh.

Trời về chiều u ám, như thể một cơn mưa mùa đông đang đến. Thang máy chậm rãi đi lên, các tòa nhà ngày càng nhỏ, đường phố dần trở nên không rõ ràng.

Thương Duệ đứng không nhúc nhích, đôi mắt đen sâu thẳm yên lặng, giống như không phải đang nhìn một người, mà là đang nhìn cái gì đó. Nhìn một hồi lâu không chớp mắt,cũng không đảo mắt, không giống như đang nhìn một người.

Thang máy dừng lại vang lên tiếng “ ting”, Diêu Phi xoay người đẩy va li.

Trợ lý của Thương Duệ và Thái Vĩ lấy hết vali ra, nói: "Để tôi giúp mang hành lý về phòng cho, làm gì có chuyện để con gái xách hành lý."

Thương Duệ luôn đi phía sau Diêu Phi, không nói cũng không làm gì, chỉ đi phía sau cô. Diêu Phi cảm thấy sự hiện diện của anh nhưng lại cố gắng phớt lờlờ nhiều nhất có thể.

Hôm đó sau khi cô ấy nói xong, Thương Duệ im lặng một hồi rồi mới cúp máy.

Sau đó họ đã không gặp lại nhau.

“Dự báo thời tiết nói hôm nay ở thành phố C có mưa, không biết khi nào trời đổ mưa.” Lưu Man bước vào phòng mở cửa thông gió, kiểm tra phòng rồi bắt đầu sắp xếp hành lý: “Căn phòng này thật sự rất sang trọng. Đoàn làm phim ‘Giữa Hè’ mãi đỉnh, hào khí ngút trời "

Đoàn phim “ Giữa hè” thực sự là đoàn phim giàu có nhất mà Diêu Phi từng biết, từ việc tham gia đoàn phim đến việc quảng bá sau đó, đều được bọn họ đối xử tốt nhất.

“Chị Phi, chị có thấy anh Duệ thay đổi rất nhiều không?” Lưu Man dọn chiếc vali nhỏ về phòng, sau đó bước ra ngoài, đặt đồ dùng vệ sinh cho Diêu Phi vào phòng tắm.

“Thay đổi chỗ nào chứ?” Diêu Phi ngồi xuống ghế sô pha, nhìn lịch trình Tô Minh đưa cho.

"Hơi khó nói, nói chung là khác trước kia, hình như sâu sắc, trưởng thành hơn, cảm giác nhạy bén hơn."

“Anh ấy đang đeo khẩu trang mà em cũng nhận ra được ư?” Diêu Phi không có cảm xúc gì đặc biệt với các chương trình tạp kỹ, hát, nhảy và chơi trò chơi, bao gồm cả phần song ca của cô và Thương Duệ.

Diêu Phi đáp lại Tô Minh: [Em hát không hay lắm.]

Tô Minh: [Hãy hát thử trước trong buổi tổng duyệt. Nếu em không hát được bài hát chủ đề, ê-kíp chương trình sẽ sắp xếp một bài hát dễ hát. Nếu không được, em có thể hát nhép và lồ ng tiếng sau, nhóm thực hiện chương trình sẽ sắp xếp. ]

“Nhìn ánh mắt là có thể biết được.” Lưu Man nói: “Nếu không tin chị đợi đến bữa tối anh ấy bỏ khẩu trang ra xem, thực sự rất khác.”

Anh ấy nói chưa chắc sẽ đi ăn tối cùng.

Diêu Phi đi tắm rửa sạch sẽ, cô đã ở sân bay Côn Minh gần một ngày, quần áo đã có mùi rồi.

“Chị Phi.” Lưu Man ở ngoài cửa phòng tắm vọng vào, “Em nhớ ra rồi.”

“ Gì vậy?”

"Thương Duệ mang cảm giác của một người thất tình, đặc biệt mạnh, đúng là cảm giác đó." Lưu Man nói, "Anh ấy yêu từ khi nào vậy? Nếu Thương Duệ hẹn hò mà lại không chen bể hot search? Chưa có tin tức gì mà đã thất tình rồi.”

Diêu Phi: "..."

“Em nhìn nhầm  rồi.” Diêu Phi bình tĩnh nói, “Chị muốn đi tắm, em ra ngoài chơi đi”.

“ Dáng vẻ đó thực sự là thất tình.” Lưu Man đi ra ngoài. “ Cần gì thì gọi em nhé.’

Diêu Phi quấn khăn tắm, vừa tắm xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa, tắt máy sấy tóc mở cửa phòng tắm, Lưu Man cầm điện thoại trên tay chạy tới mở cửa, " Anh Duệ? Có chuyện gì ạ? "

Diêu Phi quay lại phòng tắm, đến trước gương để thoa các sản phẩm chăm sóc da.

Vừa mới tắm xong mặt có chút đỏ, xoa xoa mái tóc ẩm, tiếp tục bật máy sấy tóc sấy khô tóc.

"Anh chờ một chút, em gọi chị Phi."

Không rõ là Thương Duệ nói gì, chỉ thấy Lưu Man nói lớn, chạy xồng xộc vào.

Diêu Phi tắt máy sấy tóc, quay đầu nhìn thấy Lưu Man đang bám vào cửa phòng tắm, "Anh Duệ qua đây hỏi chị ngày mai muốn biểu diễn ca khúc gì, chị có thời gian không?"

Diêu Phi tóc ướt quấn khăn tắm nhìn Lưu Man, nhẫn nại thở dài, em cho rằng chị như thế này có thời gian sao? Như vậy là hỏi sao? Hỏi như vậy Diêu Phi trả lời thế nào được?

“Mất năm phút thôi, công việc.” Một giọng nam trầm thấp vang lên ở cửa, sau đó Thương Duệ xuất hiện sau lưng Lưu Man, hai tay đút túi. Mặc một chiếc áo len màu xanh khói, anh nhìn Diêu Phi trong phòng tắm. Ánh mắt có chút khựng lại, nhìn chằm chằm Diêu Phi, giọng điệu đều đều, chậm rãi nói: "Tổ chương trình muốn làm chế tác quá trình, để cho chúng ta chọn vài bài, cần trước 5 giờ."

Diêu Phi khoanh tay giữ chặt khăn tắm, cố che kín cơ thể.

"Bên anh có định chọn hát đơn ca không? Tôi không biết hát nhiều." Diêu Phi bước ra khỏi phòng tắm, đi nhanh qua phòng khách về phòng ngủ, nói: "Anh ngồi xuống trước đi, tôi đi thay quần áo."

Thương Duệ đút một tay vào túi, nhìn lưng Diêu Phi như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi cửa đóng lại.

“ Anh uống gì? "Lưu Man nói:" Nước khoáng hay cà phê? "

“Nước”. Thương Duệ bước tới sô pha rồi ngồi xuống, hai chân mở ra, khuỷu tay tùy ý đè lên đầu gối, đưa tay lên xoa xoa thái dương.

Lưu Man đưa nước cho Thương Duệ: "Anh đau đầu ạ?"

“ Cảm lạnh”. Thương Duệ cầm chai nước lạnh, ho khan một tiếng nói: "Có thể qua bên cạnh lấy giúp tôi ít thuốc không?" 

“Ở chỗ Thái tổng ạ?”

Thương Duệ gật đầu.

Lưu Man bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.

Điều hòa trung tâm trong phòng phát ra âm thanh rất nhỏ, hơi nóng tràn ngập khắp phòng. Thương Duệ uống một hớp nước, yết hầu chuyển động, anh nhìn lên ngọn đèn pha lê trên trần nhà.

Ngày hôm đó Diêu Phi đã phán anh tử hình.

Đây là lần thứ hai trong đời Thương Duệ bất lực.

Tại sao anh lại hiểu lầm rằng Diêu Phi thích anh? Bởi vì anh thích Diêu Phi, anh hy vọng Diêu Phi cũng thích anh. Thái độ của Diêu Phi không rõ ràng sao? Cô và Thương Duệ quay phim được bốn tháng, Weibo của cô cũng không có theo dõi Thương Duệ.

Cô ấy theo dõi Du Hạ, Tô Minh, Tư Dĩ Hàn, Chu Đỉnh, thậm chỉ cả người không liên quan lắm cũng theo dõi, nhưng Thương Duệ thì không. Không phải là bỏ theo dõi, mà là từ đầu đến cuối đã không follow.

Vào sinh nhật thứ hai mươi tư của Diêu Phi, anh đã ném chiếc bánh của cô đi.

Anh không biết Diêu Phi có tâm trạng gì khi lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ để mua chiếc bánh anh thích, cũng không biết khoảnh khắc anh ném chiếc bánh đi trước mặt Diêu Phi, trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở.

Bốn tháng, hơn 120 ngày, Diêu Phi ôm tâm trạng gì cũng anh đóng phim?

Anh đặt mình vào Diêu Phi, vào hoàn cảnh của ngày hôm đó, cẩn thận nhớ lại những chi tiết của ngày hôm đó, làm sao Diêu Phi lại có thể yêu anh được? Làm thế nào mà cô ấy có thể có cảm tình với anh?

Anh ta không nói một lời, bất kể vì lý do gì, tất cả đều là ngụy biện. Những gì anh đã nói không thể rút lại, những gì anh đã làm không thể quay ngược lại thời gian để mà thay đổi, những tổn thương gây ra cho cô ấy lúc đó đã xảy ra rồi.

Đâm dao rồi rút dao ra nói mình làm vậy là có nguyên nhân, có đạo đức giả không? Vết thương sẽ không lành lại vì có nguyên nhân, mà ngay cả khi lành lại, nó vẫn sẽ để lại sẹo.

Bọn họ cho đến khi già chết đi cũng ko tiếp xúc với nhau là tốt nhất, đối với cả Diêu Phi và Thương Duệ đều tốt. Khi đó sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra, thân ai người ấy lo.

Cánh cửa mở ra, Diêu Phi xoa xoa mái tóc còn ẩm bước ra ngoài, mặc áo len cổ lọ màu trắng và quần jean sáng màu, đi tới.

Cô ngồi xuống đối diện, hương hoa lan nhẹ phảng phất trong không khí. Lông mi của cô còn đọng nước, sẫm màu và rất dài. Khi cô chớp mắt, đôi mắt trong veo không vết nhơ khẽ nhìn Thương Duệ, giọng điệu ôn nhu: "Chọn thế nào rồi?"

Đi con mẹ nó thể diện nhà anh đi.

“Em biết hát bài gì?” Thương Duệ đặt cốc nước xuống, lấy giấy từ từ lau nước trên ngón tay, có vết thương cũ ở khớp xương.

Diêu Phi liếc nhìn anh, rồi lại nhìn xuống các ngón tay của anh.

“Tôi không biết hát.” Diêu Phi tắt nhạc máy chiếu phim, làm diễn viên thật sự rất khó, không chỉ đóng phim mà còn phải kinh doanh.

“Vậy hát Little Star đi, tôi sẽ đệm nhạc cho em, mấy bài kiểu này rất dễ hát.”Thương Duệ ném khăn giấy vào thùng rác, vẫn giữ thái độ công việc. Ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt Diêu Phi, anh nhìn Diêu Phi, không thể tiếp tục giải quyết việc chung nữa, không có cách nào tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, yết hầu anh chuyển động, giọng anh khàn đi: "Tôi xin lỗi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play