“Giữa Hè” đóng máy, Diêu Phi đi Bắc Kinh hai ngày. Cô muốn tặng quà và ăn bữa cơm với cô Địch Á, nhưng không nán lại quá lâu. Kế đến, cô vội vàng bay trở về Thượng Hải.
“Tình Yêu Lặng Lẽ” được viết cực kì tốt, sau khi xem xong Diêu Phi vô cùng tán thưởng vai nữ phụ. Tình cảm của nam nữ chính được miêu tả không tồi, tình tiết rất hoàn chỉnh. Nữ phụ và nam chính là bạn thời đại học, sau này lại vào cùng một công ty luật, đúng tuýp cô gái mạnh mẽ và hoàn hảo. Nữ chính là kiểu cô gái trưởng thành theo thời gian, từ một luật sư thực tập trở thành một cộng sự cao cấp.
Ban đầu lý do cô quyết định nhận là vì cô đã gửi cho đạo diễn một bản thảo năm mươi nghìn từ đề nghị sửa đổi, và đạo diễn đồng ý chỉnh sửa. Tháng chín cô vào đoàn, khi chính thức quay cô mới nhận ra kịch bản không hề được sửa một chữ nào.
Chẳng những kịch bản không được sửa đổi, mà phim truyền hình dài tận ba mươi lăm tập này được quay chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng. Từ khi vào đoàn đến khi đóng máy, số lần gặp mặt của cô với nam nữ chính có thể được tính bằng đầu ngón tay. Vì lịch trình của nam nữ chính quá dày đặc nên thời gian họ đến đoàn phim có hạn, một bộ phim công sở hiện đại mà nam nữ chính sử dụng đủ loại thế thân.
Mỗi khi đối diễn với nam nữ chính, Diêu Phi hầu như đều phải diễn với không khí.
Điều lạ kì nhất là nữ chính theo hình tượng ngốc nghếch và ngọt ngào, được biết đến là một diễn viên không bao giờ học lời thoại, tuy vậy đạo diễn lại thấy chẳng sao cả. Vài lần Diêu Phi quan sát, những lúc nam nữ chính diễn với nhau, ngoài ống kính nhân viên sẽ cầm bảng lời thoại điên cuồng nhắc nhở. Dù được nhắc bài nhưng hai người vẫn phải chật vật lắm mới có thể qua cảnh. Đạo diễn cứ bình tĩnh tiếp tục quay, chỉ hỏi xem hậu kì có lồ ng tiếng không. Còn diễn viên hấp tấp tới đoàn phim, tìm truyền thông chụp một đống hình để tạo hình tượng kính nghiệp. Đóng xong một cảnh là họ đi ngay, đừng nói nhập vai, vào đoàn phim thôi cũng phải ngồi kiệu tám người khiêng.
Trước kia Diêu Phi nghĩ Thương Duệ đã là cực hạn của giới giải trí này rồi, sau một tháng quay phim, hiện nay cô đã có nhận thức mới với giới giải trí, rằng: Không có giới hạn cuối cùng.
Nửa tháng, người cô tiếp xúc nhiều nhất là Hứa Chi Liêu. Hứa Chi Liêu đóng vai nam phụ số bốn trong bộ phim này, phụ tá đắc lực của nữ phụ, sau đó có tình cảm với nữ phụ, là CP ngự tỷ với cún con.
Diêu Phi không muốn quan tâm đ ến chuyện của người khác, chỉ đóng tốt phần mình. Hứa Chi Liêu là người thứ hai nghiêm túc trong đoàn phim. Cậu ấy đi theo Diêu Phi và nghiêm chỉnh đóng bộ này như một tác phẩm thực thụ. Bất kể đạo diễn lơ là ra sao, cả hai đều muốn hoàn thành phần việc của mình một cách tốt nhất.
Tháng mười, phần diễn của Diêu Phi hoàn thành, Tô Minh qua đón cô như thường lệ và đem đến cho cô một tin tức tốt, là hợp đồng phát ngôn một năm cho dòng mỹ phẩm dưỡng ẩm cao cấp kinh điển ES.
“Phát ngôn cho ES, tháng mười một sẽ quay chụp, tiền phát ngôn là năm triệu tám trăm nghìn. Một quảng cáo đồ ăn vặt, quảng cáo đồ ăn vặt là một triệu rưỡi, hai ngày nữa em cần phải tham gia một buổi livestream.” Tô Minh đưa bảng biểu lịch trình cho Diêu Phi: “Ngày mai em phải đến công ty của anh Hàn một chuyến, ‘Giữa Hè’ cần bổ sung phần lồ ng tiếng. Người khác đã bổ sung xong, chỉ còn lại em thôi.”
“Giữa Hè” được thu âm tại trường quay, diễn viên trong đoàn hầu như đều dùng giọng thật. Nhưng có vài đoạn chưa được thu tiếng và một số phải chỉnh sửa theo hậu kì cắt nối biên tập nên cần bổ sung phần tiếng. Gần đây “Giữa Hè” đã bước vào giai đoạn chế tác hậu kì.
Diêu Phi gật đầu.
“Giữa Hè dự định sẽ công chiếu vào mùa xuân, ngày mười hai tháng hai, ngay ngày đầu năm mới.”
Mới đầu không định sẽ công chiếu “Giữa Hè” vào mùa xuân, bởi phim của họ là phim điện ảnh tình yêu trong sáng, không có quá nhiều yếu tố hài hước. Xếp chiếu trong mùa xuân thì không có nhiều lợi thế, vả lại sẽ có rất ít người lựa chọn xem phim điện ảnh tình yêu vào thời khắc dành cho gia đình như vậy. Thế nhưng, thời gian chế tác hậu kì của “Giữa Hè” quá lâu, bỏ lỡ tháng mười một và Tết Nguyên Đán, với lại mùa xuân và lễ tình nhân năm nay cùng ngày, vì thế ngoài thời điểm đó ra thì không có lựa chọn nào khác tốt hơn nữa.
“Ngày mấy bắt đầu tuyên truyền ạ?”
“Tháng một em trống lịch, phải tuyên truyền một tháng.”
“Em biết rồi ạ.” Diêu Phi gật đầu, nhìn quy trình quảng cáo: “Hiện tại giá phát ngôn cao vậy sao ạ?”
“Em là cổ phiếu tiềm năng mà, giá tiền này không cao lắm đâu, thậm chí trong nghề còn xem là thấp đó. ‘Giữa Hè’ chưa chiếu, dù đoàn phim của ‘Tình Yêu Lặng Lẽ’ không ra gì nhưng bên ngoài không ai biết điều này cả, bởi bộ phim đó được đầu tư lớn, cả nam và nữ chính đều là lưu lượng, thoạt trông rất hot. Bất kể bộ nào nổi tiếng thì độ phổ biến của em cũng sẽ lên theo chiều gió, họ ra giá này để kiếm lời từ em đó.”
Diêu Phi tiếp tục xem.
“Cát-xê của ‘Tình Yêu Lặng Lẽ’ đã được chuyển vào tài khoản rồi, em nhớ kiểm tra nha.” Tô Minh nói: “Công ty đã đóng bảo hiểm xã hội cho em, nhưng để mua nhà ở Thượng Hải phải có bảo hiểm đủ năm năm mới được. Em nhận được tiền thì đừng tiêu bậy nhé, trước tiên cứ để dành đi đã, chờ đủ năm năm thì mua một căn nhà. Đoán chừng em sẽ không làm quản lý tài chính nọ kia nên mua nhà là đáng tin cậy nhất, tránh được rủi ro. Nhớ tiết kiệm cho mình một số vốn, tài sản là quan trọng nhất, nhất định phải có tiền trong tay đấy.”
Diêu Phi không có ý định sẽ mua nhà. Cô suy nghĩ rồi nói: “Trước tiên em sẽ trả tám triệu cho anh Hàn và tổng giám đốc Du, số tiền em kiếm thêm được gần đây cũng khá đủ rồi ạ.” Trước đây, cô bị Lý Thịnh xâu xé, công ty đã giải thích tám triệu đó là do Tư Dĩ Hàn và Du Hạ chi trả.
“Đủ thì đủ, nhưng họ ——”
“Em nên trả tiền trước thôi ạ, mắc nợ làm lòng em bất an lắm, tuy anh chị ấy không đòi nhưng nếu em cũng không thèm trả thì quá tệ bạc rồi.” Diêu Phi rất sợ thiếu nợ, dù là nợ gì cô cũng sợ. Cô cười nói: “Tám triệu gửi ngân hàng lợi tức cũng rất cao đấy ạ, em không thể cứ lợi dụng họ được. Nhà cửa sau này hẵng nói, dầu gì em cũng chưa đóng đủ bảo hiểm xã hội mà.”
“Sao em nghĩ cặn kẽ quá vậy? Khoan đã —— Lần em tặng tiền cho con của anh Hàn, không phải là vì muốn trả tiền lãi đấy chứ?” Tháng trước là đầy tháng con của Tư Dĩ Hàn và Du Hạ, Diêu Phi đã tặng một trăm sáu mươi sáu nghìn tiền mặt làm quà mừng.
Tất cả đều kinh hãi đến đờ người.
Trước đó Tô Minh chỉ nghe nói giới giải trí tặng tiền, nhưng đây là lần đầu chị chứng kiến một xấp tiền mặt được xếp thật gọn gàng. Diêu Phi bận rộn đóng phim, vì thế vừa đưa xong tiền cô đã đi ngay, thậm chí không thể nán lại ăn uống.
Đến tối Tư Dĩ Hàn trả một trăm sáu mươi nghìn lại cho Tô Minh, chỉ giữ lại sáu nghìn làm tiền mừng. Diêu Phi không nhận và từ chối tận mấy ngày, thế là Tư Dĩ Hàn phải giữ lại sáu nghìn sáu, Diêu Phi mới chịu cất một trăm nghìn còn lại. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại lấy một trăm nghìn này ra mua quà tặng cho con của Tư Dĩ Hàn.
Lúc ấy Tô Minh còn nghĩ từ khi nào mà Diêu Phi biết tặng quà rồi? Chị đột nhiên hiểu ra.
Hoá ra là trả tiền lãi.
“Chắc không đủ ạ, em chưa từng gửi tiết kiệm số tiền lớn nên không biết rõ cụ thể lãi là bao nhiêu. Nhưng hơn hết là em sợ sau khi bị người ta chụp được sẽ gây ra tai tiếng bậy bạ, làm ảnh hưởng không tốt đến anh Hàn.” Diêu Phi ngẩng đầu nhìn Tô Minh: “Thú thật em rất muốn tặng quà, vì họ đối xử với em rất tốt nên em muốn tặng một món gì đó thật đáng quý. Tuy nhiên, em chưa từng tiếp xúc với trẻ con, vì vậy em không biết phải tặng gì mới thích hợp, sợ đưa bậy sẽ phản tác dụng. Bởi thế, em nghĩ tặng tiền sẽ dễ hơn, không ngờ mọi người phản ứng lớn quá.”
Tô Minh nghiêng đầu bật cười, hồi lâu mới quay sang nhìn Diêu Phi: “Được rồi, chị sẽ giải thích với họ, trả tiền rồi thì sau này chúng ta chỉ còn là bạn bè thôi nhé. Mai mốt tặng quà, em có thể tặng món nào rẻ hơn, thế sẽ không gây áp lực cho nhau.”
“Em hiểu rồi ạ.” Đưa tiền xong, Diêu Phi lập tức hối hận, quá trực tiếp và không có thành ý, có vẻ rất không chu đáo.
“Còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì ạ?”
“Hôm qua trợ lý của đạo diễn Vinh Phong gọi điện thoại, muốn hẹn chúng ta ăn một bữa.” Hai mắt Tô Minh sáng rỡ, ngồi nghiêng qua, chị hỏi: “Em cảm thấy đạo diễn Vinh tìm chúng ta để làm gì nhỉ?”
Diêu Phi sửng sốt, hồi lâu sau cô mới cất tiếng: “Thật ạ?”
Lúc chia tay, Vinh Phong nói tháng tám sẽ đến tìm cô. Tuy nhiên, tháng tám không có gì xảy ra, Diêu Phi cũng không nhận được điện thoại của Vinh Phong. Cô đoán có lẽ chuyện không thành nên không ảo tưởng nữa.
“Đúng vậy, chỉ đích danh muốn gọi em theo cùng, vì sao thế nhỉ? Em biết không?”
“Kịch bản mới ạ.” Diêu Phi nhướng môi, không khỏi mỉm cười: “Em không biết nội dung cụ thể của kịch bản là gì, nhưng lúc rời khỏi đoàn phim ‘Giữa Hè’, ông ấy nói sẽ cho em một vai trong bộ điện ảnh mới của ông ấy. Chẳng qua ông ấy chỉ nói miệng nên em không dám kể với chị, sợ hi vọng quá lỡ như thất bại thì càng khiến mọi người hụt hẫng.”
“Vinh Phong muốn quay phim điện ảnh mới?” Tô Minh vô cùng kinh ngạc: “Chị chẳng nhận được tin gì.”
“Hi vọng là kịch bản ạ.” Trong lòng Diêu Phi hết sức mong đợi, cô chỉ dám chắc năm mươi phần trăm với những gì mình nói thôi.
Bổ sung phần lồ ng tiếng xong xuôi, Diêu Phi mới hẹn với Vinh Phong.
Địa điểm hẹn gặp là trang viên Sơn Hải, một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng phong cách Nhật, toạ lạc trên núi. Cuối thu trời mát, trên núi Hồng Phong đỏ như lửa. Xe Tô Minh băng qua rừng, vừa rẽ qua đường núi đã thấy bóng dáng trang viên Sơn Hải.
“Sơn Hải là căn cứ địa của đạo diễn Vinh Phong tại Thượng Hải, ông ấy sẽ ở lại đó bất cứ khi nào ông ấy đến đây. Anh Hàn có cổ phần trong khách sạn này, hàng năm họ đều dành riêng cho anh ấy một phòng.”
Thảo nào trong nghề Tư Dĩ Hàn luôn làm việc cứng cỏi, anh không chỉ làm trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình mà còn kinh doanh cái khác, có tiền nên có thể tuỳ tính.
“Anh Hàn còn kinh doanh khách sạn nữa ạ?”
“Anh ấy tham gia vào nhiều ngành nghề lắm, điện ảnh và truyền hình chỉ là một bộ phận nhỏ thôi. Trước kia nhà họ Du từng kinh doanh bất động sản, tuy sau này phá sản nhưng các mối giao thiệp vẫn còn đó, không có gì bất ngờ khi anh Hàn tiếp quản những cái này cả.” Tô Minh buột miệng giải thích cho Diêu Phi: “Không khác biệt lắm với nhà của Thương Duệ, kiếm tiền đầu tư các thứ. À đúng rồi, nhà Thương Duệ cũng có cổ phần ở đây nè.”
Diêu Phi cụp mắt, cởi dây an toàn ra. Cô cố ý không chú ý đến tin tức của Thương Duệ, vì vậy dạo này cô thậm chí không lướt Weibo, tần suất Thương Duệ lên hot search quá cao, như thể anh đã mua nhà ở Weibo luôn rồi vậy, suốt ngày cư trú trên Weibo.
Lúc “Tình Yêu Lặng Lẽ” khai máy, đoàn phim đã ùn ùn mua hết hot search, hai diễn viên chính cũng cố sức liều mình đẩy hot search của bản thân lên, cố gắng lấn át lẫn nhau hòng mua cho mình hot search top đầu.
Kết quả là một bài “Phóng đại” của Thương Duệ vọt lên hot search, dẫn đầu thống trị tất cả và chiếm hết toàn bộ độ hot. Theo sau hot search là sự bùng nổ và độ thảo luận suýt nữa đã làm Sina tê liệt, toàn bộ lượng truy cập hot search đều tập trung vào anh.
Đạo diễn sản xuất và hai diễn viên chính nghiến răng nghiến lợi với hot search này.
Hôm đó, trên vòng bạn bè, Diêu Phi buồn cười nhìn nhóm người trong đoàn phim bực tức đến thở hồng hộc, mắng Thương Duệ bằng đủ mọi cách.
Vì tò mò, Diêu Phi nhấp vào hot search của Thương Duệ, đó là một đoạn video do fan quay hình lại. Bối cảnh có lẽ là một quán bar, anh mặc một bộ đồ màu xám khói từa tựa pyjamas, trông lười biếng và xuề xoà. Cổ áo sơ mi thấp mở rộng, lộ ra một vùng da lớn, xương quai xanh lạnh lùng hiện rõ.
Anh cầm mic đứng giữa sân khấu, ban đầu anh đút một tay vào túi rồi dần dần rút tay ra, cầm mic bằng cả hai tay và hát hết mình.
Bối cảnh trong quán bar mờ tối, gương mặt điển trai của anh vô cùng rõ nét. Tóc anh hơi dài, rối tung trước trán, từ đầu đến cuối anh luôn cụp mắt không hề ngước lên, chỉ thoáng thấy sống mũi cao và thẳng cùng với đôi môi rất đỏ, kết hợp với nước da trắng trông anh đẹp đến lạ thường.
Khi anh hát đến nốt cao, cổ họng như điên cuồng bị xé rách, rất khác với lúc anh hát những bài nhạc chậm.
Những người ghi hình lại vốn sử dụng điện thoại di động nên ống kính thường bị lắc lư.
Tại đó mọi người múa may quay cuồng, tiếng la hét hoà âm cùng tiếng nhạc. Những nốt cao của Thương Duệ xé toạc bóng tối, lúc anh ngẩng đầu yết hầu lạnh lẽo gồ lên thấy rõ và được ánh đèn chiếu rọi.
Trông anh yếu ớt đến khó tả.
“Anh! Em yêu anh!” Không biết ai hô lên, âm lượng rất có tính xuyên thấu.
Thương Duệ dừng hát, cả phòng tĩnh lặng vài giây, ban nhạc cũng tạm thời ngừng nhạc theo anh.
Anh đút một tay vào túi, mở rộng chân đứng trên sân khấu, ngước mắt nhìn vào ống kính, đôi mắt hoa đào dài hẹp và sâu hơi sáng lên, giọng anh hơi khàn đượm ý cười, anh chậm rãi hỏi: “Yêu bao nhiêu? Có nhiều như tôi yêu em không?”
Cả phòng cuồng loạn hét ầm lên.
“Yêu đến phát điên!” Người đang quay hô to: “Anh Duệ! Em yêu anh lắm!”
“Yêu con khỉ.” Thương Duệ cầm mic nhìn vào khoảng không một lát, rồi xoay người lại và đưa lưng về phía khán giả. Anh rất thích mặc quần áo chất liệu mềm, xương bả vai của anh nổi rõ dưới lớp áo sơ mi. Tà áo sơ mi chưa được nhét hết vào trong quần, mà có một đoạn bị thả ra ngoài lung lay theo vòng eo gầy của anh. Anh cúi đầu, giọng nói vẫn rất chậm, muốn cười nhưng chỉ “xuỳ” một tiếng: “Đồ lừa đảo.”
Sau khi âm nhạc ồn ào vang lên, anh lại hát tiếp lời bài “Phóng Đại”. Anh hát nốt vô cùng cao, tiếng Quảng Đông đặc biệt êm tai.
Ống kính quay không mấy chuyên nghiệp, liên tục rung lắc, thỉnh thoảng quay trúng gò má anh. Lúc hát nốt cao, anh ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại, khoé mắt bị dính một mảnh kim sa ánh lên nhờ hiệu ứng sân khấu, trông rất giống nước mắt, lấp lánh và trong suốt.
Xem xong, Diêu Phi cảm thấy chẳng có gì oan uổng khi đoàn phim bị đẩy khỏi hot search cả. Thương Duệ chơi quá lớn, lưu lượng hàng đầu đã dám chơi vậy thì fan có thể không theo sao?
Được xem Thương Duệ hát miễn phí, đưa anh lên hot search thì đã là gì? Điệu bộ anh thế này dù là trời cao thì fan cũng có thể bắc thang người đưa anh lên thôi. Anti-fan càng điên hơn, có thể thừa cơ tìm ra mười nghìn chỗ để bôi nhọ Thương Duệ.
Thương Duệ vừa lên thì anti-fan lại phát rồ.
Thương Duệ lên hot search một ngày một đêm, số tiền đoàn phim “Tình Yêu Lặng Lẽ” tiêu tốn dường như đã bị ném hết xuống biển, thậm chí còn không nghe được tiếng vang dội lại. Mua hot search đụng phải Thương Duệ, họ đành tự nhận mình xui xẻo, vận khí không tốt.
Với một ngôi sao đi kèm sự nổi tiếng như anh, họ mua hot search tựa như đang dán giấy trước mặt anh vậy.
“Gần đây, anh ấy đang làm gì thế ạ?” Diêu Phi tiện thể hỏi thăm, nhanh chóng mím môi: “Vào đoàn ạ?”
“Em không chú ý tin tức hả? Vào gameshow rồi.” Ngày đóng máy, chuyện Thương Duệ bỏ đi mà không ăn cơm đã gây ra động tĩnh rất lớn. Chẳng bao lâu sau, Tô Minh đã biết chuyện. Từ khi đóng máy đến nay, đoán chừng Diêu Phi chưa từng liên lạc lại với Thương Duệ. Tư Dĩ Hàn tính toán điều chỉnh thời gian lồ ng tiếng của họ, để hai người không đụng mặt nhau: “Cậu ấy không phải là diễn viên có tiếng, tần suất quay phim không cao, gameshow mới là nghề chính của cậu ấy.”
Diêu Phi mở cửa xuống xe, chân vừa chạm đất, cô chợt thấy một chiếc Bugatti màu đen lao nhanh qua. Bugatti chói mắt từ phía sau trượt vào bãi đậu xe và đỗ sát bên cạnh xe của Tô Minh.
Diêu Phi vừa đặt chân xuống vội rụt lại, vừa sợ bị xe đè lên vừa sợ làm trầy đống tiền biết đi của người giàu này, nếu làm xước cô sẽ không bồi thường nổi.
Hai xe đậu quá gần nhau.
Bugatti tắt máy, sau đó cửa xe được mở ra, chân thon dài của người đàn ông đặt xuống đất, người đó hơi khom lưng, Thương Duệ hống hách và nổi bật rời khỏi xe. Anh ăn mặc trang trọng, đeo mắt kính làm lộ rõ gương mặt khôi ngô của anh.
“Ô hô, cậu hai, cậu tính đi thảm đỏ hả?” Tô Minh ngồi ở ghế lái, cúi đầu, lướt qua Diêu Phi quan sát Thương Duệ từ trên xuống dưới: “Ăn mặc —— long trọng vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT