“Thanh minh ——” Diêu Phi tìm kiếm những ngày lễ gần đây. Tiết thanh minh vừa đi qua và hai mươi ngày nữa là ngày lễ một tháng năm, tiết thanh minh có vẻ gần hơn.

 

“Không cần phải gượng ép áp đặt lên mấy ngày lễ đó đâu, cái cớ này của cô rất tệ.” Thương Duệ không kiêng nể gì vạch trần lời nói dối của cô, muốn tặng thì cứ tặng thôi, sao phải lý do lý trấu chứ.

 

“Tặng quà 1/5 sớm cho anh.” Chẳng phải quà tặng nhân dịp lễ lạc khá đáng quý sao? Anh sẽ sử dụng nhỉ. Diêu Phi dụi tắt thuốc lá, dựa vào ghế ngồi: “Anh có nhận không?”

 

“Không nhận thì sao?” Thương Duệ hơi nghiêng người lại gần Diêu Phi, khẽ mỉm cười, đôi đồng tử đen nhánh sâu hút đầy ẩn ý, giọng anh trầm thấp và chậm rãi có vẻ hơi khàn: “Diêu Phi.”

 

“Anh không muốn nhận à?” Diêu Phi nhìn vào đôi mắt đang gần mình trong gang tấc, mắt Thương Duệ rất đẹp nhưng khi cười lên sẽ trông hơi ngả ngớn, đuôi mắt ẩn chứa nét đa tình.

 

Nước hoa là một thứ rất riêng tư, tuy vậy họ đang hợp tác với nhau, nên nếu anh không nhận thì Diêu Phi thật sự không tài nào phối hợp với anh trong cảnh hôn ngày mai được.

 

Xe boong boong chạy trên quốc lộ, trong xe yên tĩnh, Lưu Man đang ngồi bấm điện thoại ở ghế trước. Ghế sau không mở đèn, sắc trời nhá nhem, trong xe bắt đầu tối hẳn. Hình bóng của hai người bị hoàng hôn che khuất, đường nét sắc bén khắc sâu kia dần phai nhạt, đôi mắt u ám, không thể thấy rõ cảm xúc đan xen tại nơi sâu thẳm ấy.

 

Giọng Diêu Phi nhẹ bỗng vì mệt mỏi, dường như lập tức tan biến khi rơi vào khoảng không.

 

Mùi cỏ cây thuộc về nước hoa thoang thoảng bồng bềnh trong không khí, không khí nóng bỏng quyện vào hơi thở nghe đầy mê hoặc. Gió từ điều hoà không thể xua tan đi cái nóng trong xe, họ cùng ngồi trong một không gian chật hẹp, có thể nghe rõ hơi thở của nhau đang kề gần trong gang tấc.

 

“Nhận.” Thương Duệ trả lời, giọng như tắt hẳn biến thành âm gió. Anh ngồi lại về chỗ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng thả lỏng hết mức có thể rồi đặt túi nước hoa lên đôi chân thon dài kiêu ngạo: “Tôi nhận.”

 

Câu này cũng nhẹ tênh.

 

Xe đến nơi, Thương Duệ xuống xe cất bước vào khách sạn, chẳng chịu đóng cửa xe.

 

Khí nóng cuốn vào xe một cách ngang tàn.

 

Diêu Phi xuống xe hoạt động cổ tay, đi vòng qua bên kia đóng cửa xe lại. Cô ăn tối ở tầng một, sau đó mới lên lầu tắm rửa thay đồ. Thương Duệ đã tắm xong, trong phòng tắm còn vương lại mùi sữa tắm thơm ngát, trên cái ghế đặt trong góc là bộ sữa rửa mặt đắt tiền.

 

Có lẽ vị thiếu gia này sẽ không bao giờ trả đồ về chỗ cũ hoặc cẩn thận cất đi sau khi đã sử dụng xong đâu nhỉ.

 

Nhìn anh là biết đã quen được cung phụng rồi.

 

Diêu Phi không muốn đến gõ cửa phòng Thương Duệ, do vậy cô quay về phòng mình và nhắn WeChat cho anh nhằm nhắc nhở trong phòng tắm còn đồ của anh. Gửi tin nhắn xong, cô cầm điện thoại ngồi ở đầu giường vừa sấy tóc vừa lướt Weibo, top đầu hot search là #Thương Duệ selfie#, không phải là hot search quảng cáo.

 

Ở cái hốc Bò Tó này mà đại thiếu gia cũng lên hot search được cơ à?

 

Diêu Phi bấm mở hot search, Thương Duệ đội mũ và đeo kính râm, đang nằm trên bàn selfie với điệu bộ lười biếng. Ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và khoé môi lạnh lùng, đằng sau anh có một túi Hermes, dấu hiệu chữ H màu vàng đặc trưng.

 

Thương Duệ viết dòng trạng thái: “Có thể.”

 

Họ quay phim ở một nơi khá hẻo lánh nên paparazzi không thể đuổi theo sang bên này, những người khác thì càng đừng hòng chụp được. Vì thế, nửa tháng nay gió êm sóng lặng, Thương Duệ hầu như không lên hot search.

 

Có thể cái gì?

 

Diêu Phi đọc phần bình luận. Fan của Thương Duệ đang hú hét: “Em có thể! Cuối cùng anh trai đã up status rồi!”

 

Phía dưới là một dãy “Em có thể”.

 

Hoá ra là có thể này cơ à, Diêu Phi tiếp tục lướt xem bình luận. Fan Thương Duệ rất chịu chơi và cũng khá thú vị.

 

Điện thoại di động chợt reo lên, người gọi tới là Tô Minh. Diêu Phi bắt máy, tắt máy sấy đi: “Tổng giám đốc Tô.”

 

“Hôm nay em đã hút thuốc trên phim trường hả?”

 

Diêu Phi sửng sốt: “Sao ạ?”

 

“Cảnh em hút thuốc lá bị lên hot search, hot search thứ hai mươi đó, sao em bất cẩn vậy?”

 

Hình Diêu Phi hút thuốc lá lên hot search, hơn nữa là do có người cố ý tung lên. Hình được chụp khá xa, tổng cộng bốn tấm. Cô mặc áo sơ mi trắng và quần dài cao bồi, dáng người cao gầy, phía sau là chiếc xe việt dã hung tợn. Cô cúi thấp đầu, tựa vào sườn xe hút thuốc lá, làn khói trắng nhẹ phủ lên gương mặt tuyệt đẹp của cô. Tấm thứ hai, cô đang ngẩng đầu nhìn xa xăm, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, dường tách biệt với thế giới, điếu thuốc trên ngón tay vẫn còn đang cháy dở. Tấm thứ ba, Hạ Dương qua nói chuyện với cô, cô đứng đó như một đàn chị giang hồ lạnh lùng. Tấm thứ tư là hình động, cô vừa đi về phía xe bảo mẫu đang đậu ở ven đường vừa hút thuốc lá.

 

#Diêu Phi hút thuốc lá# đã leo lên hot search thứ mười sáu.

 

“Hút thuốc lá, uống rượu, xăm mình. Tôi vẫn là cô gái tốt nhé.”

 

“Đây là ở đâu vậy? Phim trường sao? Dù vậy nhưng mấy tấm hình này của Diêu Phi giống lăng xê ấy nhỉ, thậm chí nhìn chất lừ ghê!”

 

“Cuồng sắc đẹp đến điên rồi à? Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, vậy mà dám hút thuốc ở nơi công cộng thế kia. Đúng là tởm lợm, tư thế hút thuốc thành thạo thế này chắc nghiện nặng lắm nhỉ, không biết bắt đầu hút thuốc lá năm bao nhiêu tuổi nữa kìa.”

 

“‘Giữa Hè’ không phải là ngôn tình trong sáng sao? Phong cách tươi mát sao lại để cho một nữ nghệ sĩ hay hút thuốc vào đóng vậy hả? Tư Dĩ Hàn chọn vai kiểu này là muốn thân bại danh liệt sao?”

 

“Cô ta mới bao lớn mà đã hút thuốc thế hả?”

 

“Thói xấu của nghệ sĩ chẳng ai giống ai, buông thả bản thân.”

 

“Người trưởng thành hút thuốc lá thì sao? Chỉ cần không phải khu cấm thuốc thì hút thuốc đâu có ảnh hưởng đến người khác, tự do mà trời?”

 

“Người trong tấm thứ ba là Hạ Dương sao? Má nó! Diêu Phi dám hút thuốc trước mặt bé đáng yêu của bọn này à! Mẹ kiếp! Không thể chịu nổi nữa! Bé đáng yêu cứ nín nhịn vậy hả, đau lòng quá đi!”

 

“Thái độ của Diêu Phi với Hạ Dương là sao đấy? Đang ức hiếp bé Dương Dương của tụi này hả? Chắc không phải làm trùm trong đoàn phim rồi đấy chứ? Diêu Phi đó trông chẳng phải thứ tốt lành gì, quá hung dữ, Dương Dương của tụi em phải chịu uất ức rồi. Chị ấy dị ứng với khói thuốc đấy, trời ơi! Diêu Phi là người sao hả!”

 

Fan của Hạ Dương nhanh chóng có mặt, tất cả đều đang lên án Diêu Phi.

 

Diêu Phi nhanh chóng bị mắng leo lên hot search thứ sáu, đứng cùng dãy với hình selfie của Thương Duệ.

 

Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Phi lau nhẹ mái tóc ướt, đứng dậy đi tới mở cửa. Người bên ngoài là Thương Duệ, anh mặc áo T-shirt đen và quần soóc cùng màu, đút một tay vào túi đứng dựa lên khung cửa, vóc dáng cao lớn uể oải phủ xuống tạo thành một cái bóng.

 

“Có chuyện gì à?” Diêu Phi hỏi.

 

Thương Duệ lấy một viên kẹo rồi bóc ra ngay trước mặt Diêu Phi, bên trong còn sót lại một lớp giấy gói. Anh nặn lớp giấy gói đó rồi đưa kẹo tới miệng cô. Móng tay của anh được cắt ngắn gọn gàng, các ngón tay rất trắng trẻo, có sự tinh tế do được nuôi dưỡng trong nhung lụa.

 

“Cho cô một viên kẹo nè.”

 

Diêu Phi cau mày, tỏ ra ngơ ngác.

 

“Hả?”

 

Thương Duệ trực tiếp nhét kẹo vào miệng cô, và đầu ngón tay rời khỏi môi cô ngay khi vừa chạm trúng. Anh rút giấy gói kẹo lại, Diêu Phi đã lùi về sau, dù vậy viên kẹo cứng kia đã lọt vào miệng cô do cánh tay của Thương Duệ rất dài. Kẹo dính lên môi buộc cô phải hé miệng ngậm lấy nó, vị chua ngọt lập tức lan toả trong miệng, cô nghiến răng: “Anh cho vậy đó hả?”

 

Nụ cười bỗng nở rộ trong mắt Thương Duệ, anh lại lấy ra một viên kẹo khác, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng mình, cắn “rốp rốp”: “Cô muốn tự tôi cho hả?”

 

Diêu Phi mím môi, giữ cửa phòng rồi đóng mạnh lại. Không biết cơn cáu kỉnh đến từ đâu, có lẽ cô đã dồn toàn bộ bực tức của tối nay vào cùng một chỗ.

 

Thương Duệ giơ chân và tay ra chặn cửa, cố gắng lách người vào: “Diêu Tiểu Phi!”

 

Không ngờ Diêu Phi sẽ nổi giận thế này, nóng nảy thật đấy.

 

Thương Duệ rút kịch bản đã được cuộn lại và nhét sau lưng ra: “Tìm cô tập thoại thôi, ngày mai sẽ là một cảnh quan trọng, tôi sợ tâm trạng không đúng. Công việc mà, sao cô không phân biệt được công và tư thế?”

 

Lúc anh nói chuyện phả ra mùi kẹo trái cây, gương mặt khôi ngô gần kề, đôi môi mỏng ửng hồng và ươn ướt vì vừa ăn kẹo, thoạt trông khá ngon ngọt.

 

Anh có xịt nước hoa trên người, không phải loại trước đó, có lẽ anh đã sử dụng một trong ba lọ mà Diêu Phi đã tặng. Là Bleu De Chanel, với hương cam nhẹ nhàng.

 

“Vào đi.” Diêu Phi bỗng hoàn hồn, sao cô lại nổi nóng với Thương Duệ chứ? Không cần thiết. Cô bèn tránh đường. Điện thoại lại vang lên, cô qua bắt máy: “Tổng giám đốc Tô.”

 

“Em đừng đăng Weibo đáp lại, đoàn phim đã lên bài thanh minh là ảnh sân khấu, đè chuyện này xuống rồi. Tạm thời em đừng lướt Weibo hay đừng xem điện thoại di động gì cả, quay phim cho tốt nhé.”

 

“Dạ.”

 

“Chị không khiển trách việc em hút thuốc, mỗi người đều có sở thích của mình, không ảnh hưởng đến người khác là được. Tuy nhiên em là nghệ sĩ, sau này đừng hút thuốc ở ngoài nữa, không được thì ăn kẹo. Chị biết em đóng phim phải chịu áp lực lớn, nhưng người ngoài rất khó chấp nhận nghệ sĩ nữ có những sở thích không tốt, họ sẽ dùng những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất đòi hỏi em đấy.”

 

Lưỡi Diêu Phi đá viên kẹo, cô gật đầu: “Em biết rồi ạ.”

 

“Em cách xa Hạ Dương ra nhé.” Tô Minh nói tiếp: “Chưa biết hot search hôm nay do ai tung lên nhưng mục đích là chơi khăm em. Chị không chắc liệu có phải cô ta không, tuy vậy thời điểm fan của cô ta lao vào quá trùng hợp. Đôi khi em lương thiện giúp người khác, cho rằng mình có lòng tốt, nhưng không biết họ sẽ nghĩ thế nào đâu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta chỉ cần người khôn giữ mình thôi, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay phim nữa.”

 

“Dạ, em cảm ơn ạ.”

 

Cúp điện thoại, Diêu Phi tới cầm kịch bản, ngón tay chạm vào kịch bản, thế nhưng cô không thực hiện động tác kế tiếp. Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, lúc Hạ Dương tìm cô nói chuyện, cô đã ngây thơ cho rằng cô ta đang thật lòng xin lỗi.

 

Không mấy thất vọng, chẳng qua cô chỉ cảm thấy rất vô nghĩa mà thôi.

 

“Cô thấy hot search chưa?” Thương Duệ nhìn xung quanh. Đồ của Diêu Phi rất ít, nhiệt độ của máy điều hoà trong phòng khá cao, đồ đạc được xếp thật ngăn nắp.

 

Anh tìm một cái ghế ngồi xuống rồi nhìn Diêu Phi.

 

“Ừ.” Diêu Phi lấy kịch bản ra, đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện rồi lật kịch bản. Cô mím môi: “Tôi ngu lắm đúng không?”

 

“Không hẳn, chuyện vậy rất khó đề phòng, không thể trách cô không phòng ngừa được.” Thương Duệ cắn bể viên kẹo, dang rộng chân, dựa vào ghế và mở kịch bản ra. Anh nói bằng ngữ điệu tuỳ ý: “Cũng không thể vừa thấy Hạ Dương là đá cô ta văng xa tám mét được?”

 

“Ý tôi là chuyện tôi hút thuốc ở phim trường ấy.” Diêu Phi liếc thấy cái chân dài của anh sắp lấn qua chỗ mình, bèn dịch sang bên cạnh một chút. Cô nhớ đến vào lễ khai máy, Thương Duệ vừa thấy Hạ Dương đã lập tức rút lui xa hai mét, bỗng nhiên tâm trạng không còn uất ức nữa, phản ứng quá mức đó của Thương Duệ có lẽ do tập luyện mà thành: “Tôi sẽ nghĩ cách cai thuốc, nhưng trong lúc quay thì hết cách rồi.”

 

“Nếu vì sức khỏe, vậy cai thuốc đi. Cai thuốc sẽ tốt hơn.” Thương Duệ ngước mắt nhìn Diêu Phi chăm chú: “Nếu vì sợ người khác lời ra tiếng vào, sợ cư dân mạng mắng cô nên mới kiềm chế bản thân, vậy không cần thiết đâu. Cô sống vì mình mà, tốt hay không không phải là chuyện người khác có thể phán xét. Chỉ cần không xâm phạm đến luật pháp, không trái với đạo đức nhân luân, thì hút thuốc lá cũng chỉ là lựa chọn của riêng mình mà thôi.”

 

Thương Duệ đang an ủi cô à?

 

“Cảm ơn.” Diêu Phi mở kịch bản ra. Thú thật, cô đã cảm thấy được an ủi rồi.

 

“Tôi nhiều lần bị thoá mạ phải lên hot search vì hút thuốc rồi.” Thương Duệ mở ra phần ngày mai phải quay, thoáng thấy được cảnh hôn nhau, lời nói chợt trở nên nóng hừng hực: “Bác sĩ tâm lý cũng không thể giúp tôi bỏ thuốc, nếu lời mắng mỏ của họ có thể xui khiến tôi bỏ thuốc, chắc hẳn cũng là một chuyện công đức đấy.”

 

Ở phương diện khác, Thương Duệ quả thật như tường đồng vách sắt.

 

“Anh phải khám bác sĩ tâm lý chỉ vì chuyện hút thuốc thôi ư?”

 

“Tôi bị chửi rủa đến mức phải đi khám bác sĩ tâm lý đấy chứ.” Thương Duệ cắn viên kẹo, dựa vào ghế, cụp mi và nhướng môi cười thờ ơ: “Bác sĩ chỉ tôi một cách, nếu cậu cảm thấy khó thể chịu được chuyện này thì tìm một chuyện càng khó chịu đựng hơn ra để so sánh đi. Ví dụ như, cai thuốc và bị chửi bới, thứ nào khiến cậu khó chịu hơn? Chọn một cái.”

 

“Tôi đã sử dụng cách này rồi.” Diêu Phi nhìn vào mặt Thương Duệ, chợt bật cười: “Quả thật có tác dụng.”

 

“Vậy ư.” Thương Duệ hơi sững sờ vì nụ cười tuyệt đẹp của Diêu Phi, viên kẹo vỡ lăn xuống cuống họng làm anh ho lên sặc sụa. Anh buộc mình phải khôi phục như thường. Thu lại tầm mắt và nhìn xuống kịch bản, ngón tay đè mạnh lên cạnh bên của kịch bản, trang giấy sắc bén cạ vào da hơi đau nhói, anh lại ngẩng đầu lên đáp lại cái nhìn đăm chiêu của Diêu Phi với vẻ tỉnh táo, điềm nhiên và ung dung. Anh cất giọng bình tĩnh: “So sánh chi phí, chọn cái thấp nhất, cô sẽ gặt hái được niềm vui và một ít đau đớn không mấy quan trọng.”

 

Lúc mới quen, Diêu Phi không khỏi muốn đánh Thương Duệ, bèn nghĩ thầm rằng giữa Thương Duệ và Lý Thịnh, thì kẻ nào làm cô khó chịu hơn, Lý Thịnh cần phải chết, còn Thương Duệ chỉ là cơn đau không mấy quan trọng mà thôi.

 

“Đúng.” Diêu Phi gật đầu: “Không nên quan tâm đ ến ‘những cơn đau không mấy quan trọng đó’, cậu chủ à, cậu nói đúng lắm. Cậu nghĩ sao về cảnh quay này?”

 

Cảnh diễn cùng của họ bắt đầu từ cảnh hôn môi.

 

“Cô thấy lúc hôn tôi cô có cảm xúc thế nào?” Thương Duệ nhìn Diêu Phi chăm chăm. Tóc Diêu Phi chưa khô hẳn, cuộn tròn trên đôi vai gầy. Cô mặc T-shirt trắng, cổ áo hơi rộng để lộ một mảng da trắng nõn: “Tôi nên có cảm xúc gì với anh? Cảnh hôn trong kịch bản chỉ gói gọn trong một câu, chúng ta nên thể hiện thế nào đây?”

 

Trong kịch bản, chương này là sống sót sau cái chết.

 

Thịnh Thời nghĩ Hạ Dao đã biến mất khỏi thế giới theo vụ nổ, yêu hận tình thù hết thảy đều thành hư không. Trong lúc tuyệt vọng, anh ấy chợt nhìn thấy Hạ Dao, bởi vậy anh ấy đã nhảy xuống xe và lao tới ôm chầm lấy Hạ Dao rồi điên cuồng hôn cô.

 

“Chỗ điên cuồng này phải điên đến mức nào?” Giọng Thương Duệ hơi khàn, anh đổi tư thế ngồi: “Cô phải đáp lại sự điên khùng đó của tôi ra sao? Cô tưởng tượng ra cảnh này chưa?”

 

“Đây là nụ hôn đã được chờ đợi mười năm, chắc là điên lắm nhỉ. Tôi không hiểu lắm, tình cảm suốt mười năm, dường như tôi không có tình cảm nào dài giống vậy để có thể thay vào ——” Diêu Phi ngẩng đầu lên bất chợt chạm phải đôi mắt trầm lặng của Thương Duệ, cảm xúc trong mắt Thương Duệ cực kì phức tạp khiến Diêu Phi hơi hốt hoảng. Cô cảm thấy Thương Duệ vào vai quá rồi, anh giống hệt Thịnh Thời trong kịch bản, trong mắt anh có khát vọng đang bị đè nén, rất sâu và nặng. Diêu Phi bỗng chốc khựng lại: “Anh hiểu thế nào?”

 

“Cô muốn thử không?” Giọng Thương Duệ cực thấp, mang theo sự mê hoặc: “Sự khát khao mười năm.”

 

Trong phòng nóng bừng lên, Diêu Phi không thể vào vai vì cô không hiểu được đoạn tình cảm trong cảnh này nên vẫn luôn không nhập tâm nổi.

 

Thương Duệ nghiêng người tới trước, chân dài áp sát đầu gối Diêu Phi. Anh ngồi đối diện Diêu Phi, khẽ cúi người nhìn thẳng Diêu Phi, hàng mi dày và dài khẽ khàng cụp xuống, anh mở lời với giọng điệu thật thấp có phần mê hoặc: “Nhắm mắt lại.”

 

Diêu Phi không nhắm mắt. Cô đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đút một tay vào túi tại chỗ và đi tới hai bước. Cầm lấy bao thuốc lá, cô rút ra một điếu thuốc rồi nhìn về phía Thương Duệ: “Tôi hút một điếu đã.”

 

“Cô căng thẳng à?” Thương Duệ lùi người dựa vào ghế, cầm kịch bản, anh muốn chế giễu Diêu Phi một câu, nhưng khi mở miệng anh chợt nhận ra giọng mình đã khàn không tả nổi: “Cô muốn nhập vai hay chưa muốn nhập vai?”

 

“Ngày mai đến đoàn phim quay luôn đi.” Diêu Phi đang kẹp một điếu thuốc trên ngón tay, không nhớ đã để bật lửa ở đâu rồi: “Tôi cần điều chỉnh cảm xúc.”

 

Một sự im lặng khá dài, Thương Duệ đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc đi đến cửa, anh dừng bước: “Nếu cô không muốn nhập vai, vậy tôi sẽ diễn với cô mà không hoá thân vào nhân vật.”

 

Có ý gì?

 

Diêu Phi nghe không hiểu, quay đầu nhìn lại.

 

Thương Duệ đã sải bước rời đi.

 

Cửa phòng “cạch cạch” đóng lại.

 

Diêu Phi không lướt Weibo và không xem hot search nên không biết thế giới bên ngoài đang ra sao. Thậm chí sáng nay cô không chạy bộ, chỉ dặn Lưu Man đưa đồ ăn sáng qua cho Thương Duệ.

 

Cô không ăn sáng, mà chỉ uống cà phê đen. Cà phê đen sẽ làm đầu óc minh mẫn, cô cần trạng thái tỉnh táo nhất để quay cảnh này.

 

Chín giờ rưỡi, Diêu Phi trang điểm xong, đi tới ống kính. Tư Dĩ Hàn đang trao đổi về cảnh quay với cô và Thương Duệ. Diêu Phi rất cố gắng lắng nghe, nhưng nghe mà lòng không yên. Bỗng dưng môi ấm lên, cô đưa mắt nhìn qua, Tư Dĩ Hàn đang đưa lưng về phía họ nói chuyện với Chu Đỉnh. Thương Duệ nhét một viên kẹo ngọt vào miệng Diêu Phi, là vị dâu tây.

 

Không ai chú ý bên này, anh nhét xong thì đứng thẳng thớm lại như không có chuyện gì, chân dài hơi dang ra, tay cầm kịch bản chắp sau lưng, có vẻ anh đang rất tập trung lắng nghe đạo diễn nói.

 

Diêu Phi cắn viên kẹo, thở ra nhè nhẹ.

 

Chỉ là da chạm da mà thôi, có vấn đề gì đâu? Diêu Phi mím môi, chạm vào một cái sẽ không chết được.

 

“Hot search hôm qua đã được giải quyết xong xuôi rồi, sẽ không ảnh hưởng đến cô đâu, cô đừng để bị áp lực và đừng căng thẳng quá.” Tư Dĩ Hàn cho rằng tâm trạng Diêu Phi sa sút là vì chuyện hot search tối qua: “Hai phút sau sẽ bắt đầu quay, hai người điều chỉnh lại cảm xúc đi.”

 

“Tốt hơn rồi.” Diêu Phi nuốt viên kẹo xuống, rồi đi tới vị trí thuộc về mình. Cô liều mạng tẩy não mình, rằng cô không phải là Diêu Phi, rằng người đối diện không phải là Thương Duệ. Cô là Hạ Dao, Hạ Dao khao khát nụ hôn này đã mười năm, cô đã mong ngóng thời khắc này quá lâu rồi.

 

“Action!”

 

Trong mắt anh có sự lo lắng vô vàn, suốt đêm anh chưa ngủ nên đáy mắt đỏ như máu, anh đang chạy về phía mình. Diêu Phi không tài nào quay cảnh này theo cách cũ được, tình cảm đó không đúng nên không thể thay vào đây, bởi lẽ chỗ này phải thật kịch liệt. Tuy cô chưa thật sự hiểu rõ rốt cuộc kịch liệt thế nào nhưng nhất định là kịch liệt đến điên cuồng.

 

“Cắt!” Đạo diễn hô vọng vào loa: “Diêu Phi, tình cảm của cô không đúng, cô đừng thừ người ra vậy, ánh mắt của cô cũng sai rồi.”

 

Diêu Phi mím môi, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi và tiếp tục điều chỉnh tâm trạng: “Được rồi.”

 

Lần thứ hai, Diêu Phi cố gắng hết sức khao khát anh, cô điều chỉnh cảm xúc của mình hết mức, cô lấp đầy toàn bộ tình yêu vào mắt mình bằng sức mạnh của tình yêu với điện ảnh. Đây là một cảnh quay dài, Thương Duệ phải chạy tới hôn cô. Anh sải bước đến, ngón tay thon dài nóng như lửa mạnh mẽ ôm chặt eo Diêu Phi eo, anh cúi đầu hôn lên môi Diêu Phi.

 

Môi chạm môi, thế giới yên tĩnh lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play