Thang máy dừng ở tầng 29, Diêu Phi chỉ ước có thể lập tức lao ra khỏi thang máy, nhưng trước mặt cô còn Thương Duệ đang đứng cản đường đi. Cô bỏ di động vào túi áo khoác, cúi xuống nhìn giày.
 
Bỗng nhiên phía trước có một bóng người, tiếp theo là một chiếc túi màu trắng bị ném mạnh qua. Diêu Phi chợt ngước lên, Thương Duệ ném túi vào lòng cô, vô cảm nói: “Trao đổi bữa sáng.” Dứt lời, anh rút tay lại, hất hàm, vẫn điệu bộ kiêu ngạo không ai bằng đó, anh nện bước dài ra khỏi thang máy.
 
Mọi người trong thang máy dừng hết mọi động tác và nhìn sang Diêu Phi. Thái Vĩ hoàn hồn trước nhất rồi đuổi theo Thương Duệ: “Cậu chủ của tôi ơi, đó là gì thế?”
 
“Bom đấy.” Thương Duệ đáp lại một cách lãnh đạm, không mảy may gợn sóng.
 
Thái Vĩ quay lại định đi tìm Diêu Phi, nhưng Thương Duệ đã chộp lấy cổ áo và kéo anh ta đi xa.
 
Tô Minh cũng nhìn chằm chằm vào túi giấy màu trắng tinh trong tay Diêu Phi, sao tự dưng Thương Duệ lại dúi đồ cho Diêu Phi? Tuy vậy, chị không tỏ vẻ gì: “Ra khỏi thang máy rồi, đấy là gì vậy? Chắc không phải cũng là đồ ăn sáng chứ?”
 
Túi giấy trắng tinh được đậy kín bằng băng dán, không quá nặng, nhưng có trọng lượng nhất định. Diêu Phi cũng không thấy rõ bên trong là gì. Cô ôm túi ra khỏi thang máy, vừa nhìn Tô Minh: “Không biết ạ, mình có cần xé bỏ không chị?”
 
“Cậu ấy đưa cho em, vậy em tìm một chỗ không người bỏ nó đi. Thích thì giữ lại, không thích thì vứt đi.” Thương Duệ đã bày tỏ rõ ràng rằng anh không thích Diêu Phi, viết thẳng sự căm ghét cô lên mặt mình. Thế nên Tô Minh cũng không chắc anh sẽ dúi cái gì cho Diêu Phi, lỡ như là đồ không tốt, phá bỏ trước mặt mọi người e là sẽ khiến Diêu Phi khó xử.
 
“Dạ.” Diêu Phi gật đầu.
 
“Tổng giám đốc Tô.” Vivian dẫn theo một cô gái bước nhanh tới, nhiệt tình chào hỏi Diêu Phi: “Diêu Phi.”
 
“Chào buổi sáng.” Diêu Phi gật đầu thay lời chào, trong lòng hơi hồi hộp lo âu. Tuy khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình Thương Duệ đã ra tay giúp cô nhưng quả thật cô rất sợ trong túi này là bom thật, loại bom có thể khiến cô thân bại danh liệt.
 
“Chào buổi sáng.” Vivian giới thiệu cô gái bên cạnh: “Cô ấy tên Lưu Man, trợ lý cho Diêu Phi.”
 
“Được rồi, em mang Diêu Phi đến phòng hoá trang, gặp mặt chuyên viên trang điểm, phục trang và thợ chụp ảnh đi, chị ra tìm anh Hàn.” Tô Minh nắm bả vai Diêu Phi: “Có chuyện cứ gọi điện thoại cho chị.”
 
“Dạ.”
 
Diêu Phi đi theo Vivian vào phòng hoá trang. Vivian nhìn thoáng qua túi trong tay cô: “Cô đang cầm gì thế? Cần tôi cầm giúp không?”
 
Cô rối như tơ vò.

 
Diêu Phi vừa định đưa cho Lưu Man, nhưng hành động không nhanh bằng miệng, cô quay sang hỏi Vivian: “Tôi và Thương Duệ cùng một phòng hoá trang hả?”
 
“Ừ, hai diễn viên chính dùng một phòng hoá trang. Những người còn lại ở phòng hoá trang khác, không chung studio với hai người đâu. Chia ra chụp tạo hình, toàn bộ buổi chụp hình đều được bảo mật.”
 
“Ừm.” Diêu Phi cầm túi: “Đồ không nặng, tự tôi cầm được.”
 
Đồ Thương Duệ đưa, dù là bom thì cô cũng phải áng chừng cẩn thận, phải ra vẻ nó vô cùng quý giá, đợi đến nơi không người cô sẽ vứt nó đi. Phải nể mặt người ta, thậm chí Tô Minh còn không đắc tội nổi với Thương Duệ, cô nào dám làm phật lòng cậu hai nhà họ Thương chứ.
 
Vivian cho Diêu Phi chào hỏi tất cả nhân viên rồi mới đưa cô vào phòng hoá trang. Phòng hoá trang rất lớn, Thương Duệ ngồi ở cái ghế trong cùng, anh cởi bỏ áo khoác, bên trong là chiếc áo sơ mi màu ánh trăng. Nó trông giống như lụa, làm hiện rõ hình dáng xương vai hơi gầy. Tuy Thương Duệ đóng phim không kính nghiệp nhưng với tư cách thần tượng, anh cực kì để tâm đ ến quản lý vóc dáng và duy trì nhan sắc. Dáng vẻ hoàn hảo và gương mặt tuấn tú thoả mãn được cái đẹp mà fan luôn theo đuổi.
 
Từ phương diện nào đó, Thương Duệ rất chuyên nghiệp. Fan đến vì mặt anh, vậy anh cho họ gương mặt.
 
Ngoài mặt ra, anh chẳng được gì hết.
 
Áo sơ mi của Thương Duệ được mở hai cúc, anh ngồi nghiêng người với điệu bộ lười nhác, cùi chỏ chống lên tay vịn ghế. Cụp đôi mắt hoa đào, anh lười biếng ăn sandwich. Tư thế nửa duỗi người này khiến xương quai xanh của anh trông đặc biệt rõ, da anh trắng ngần, nửa xương quai xanh kéo dài biến mất sau lớp áo sơ mi, vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
 
“Gần đây trạng thái da của anh Duệ tốt quá nha, giấc ngủ được cải thiện hả?” Thợ trang điểm Trịnh Tư đang thu xếp lại cọ trang điểm mới, Thương Duệ không thích dùng đồ hoá trang chung với người khác, vì thế lúc không thể dùng chuyên viên trang điểm riêng, Thái Vĩ sẽ dặn mua hai bộ trang điểm mới rồi đưa đến đây. Thương Duệ là người hào phóng, anh sẽ tặng bộ trang điểm mình vừa sử dụng cho chuyên viên trang điểm luôn. Chuyên viên trang điểm rất bài xích những nghệ sĩ hay xoi mói, nhưng họ lại không bài xích sự bắt bẻ của Thương Duệ. Sự xoi mói của Thương Duệ đi kèm với tiền bạc, và anh sẽ mớm tiền cho các chuyên viên trang điểm mà mình hợp tác để làm họ cảm thấy thoải mái hơn.
 
Tiện tay sẽ tặng thêm vài món đồ hàng chục nghìn nữa.
 
“Cũng tạm.” Thương Duệ nuốt miếng sandwich cuối cùng xuống, bưng cà phê lên uống một hớp lớn. Anh rất không thích uống Americano, đành cau mày nuốt cà phê xuống.
 
Đắng quá.
 
“Cải thiện thế nào vậy ạ?” Trịnh Tư không phải lần đầu hợp tác với Thương Duệ, mối quan hệ giữa hai người không tồi lắm, thế nên thỉnh thoảng họ sẽ tán gẫu vài chuyện: “Gần đây chất lượng giấc ngủ của em không ổn, da cũng xấu hơn rồi.”
 
“Tám rưỡi sáng mỗi ngày bị chở đến bệnh viện làm việc, bao nhiêu ánh mắt dõi theo, không thể hút thuốc lá, không thể uống rượu.” Thương Duệ bưng ly giấy lên uống hết cà phê, từ trong gương thấy Diêu Phi vào phòng hoá trang và nhìn về phía này, anh bèn bỏ chân xuống, ngồi thẳng rồi cài lại nút cổ áo sơ mi, ngữ điệu vẫn lười biếng: “Sáu giờ tan làm, bị ép phải ăn ba bữa lành mạnh mỗi ngày, về nhà còn phải bị bắt đánh quyền hai tiếng. Đấy là cuộc sống của bầy thú đó, là ai cũng phải cả đêm không mộng mị thôi, cô muốn thử không?”
 
Trịnh Tư bật cười: “Không được không được, không thử, thú quá rồi.”
 

Chuyên viên phục trang và chuyên viên trang điểm cùng đi vào. Chuyên viên trang điểm của Diêu Phi rất có danh tiếng. Tính tình người này không khá lắm, toàn bộ quá trình cô ấy không nói một lời, vì vậy Diêu Phi cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ làm người ta mất vui. Cô đưa di động và cả cái túi đó cho trợ lý rồi làm tóc, trang điểm và thay quần áo.
 
Trang phục đầu tiên của cô là một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình kết hợp xanh và trắng, kiểu dáng hơi cũ kĩ, là kiểu đồng phục được thống nhất toàn quốc của mười năm trước. Quần áo dài rộng, đồng phục mùa hè là T-shirt và quần dài.
 
“Bộ này là đồng phục học sinh lớp mười, em diễn lớp mười thì dáng hơi cao nên đạo diễn dặn làm đồng phục lớn hơn để trông gầy đi chút ít.” Chuyên viên phục trang hiếm khi nói thêm vài lời, Diêu Phi cao mét bảy, diễn vai trưởng thành không thành vấn đề, nhưng đóng vai thiếu niên thì hơi cao quá. Tư Dĩ Hàn cố ý dặn dò làm quần áo số lớn hơn đôi chút để xem thử hiệu quả.
 
Diêu Phi mặc chiếc áo T-shirt đen và trắng, nhìn vào gương, cô cảm thấy quay cảnh sân trường thì cô phải gầy ít nhất ba bốn kg mới có hiệu quả. Cô không thể cắt bớt chiều cao, chỉ đành giảm thể trọng thôi, không thì sẽ không tạo được cảm giác ốm yếu.
 
“Hô!” Chuyên viên phục trang ngước mắt và bị Diêu Phi làm cho kinh ngạc: “Lúc em đi học chắc được nhiều người theo đuổi lắm hả? Chị có thể tưởng tượng lúc em học cấp hai đẹp gái cỡ nào luôn đó.”
 
Lúc làm đồng phục, cô ấy cảm thấy bộ đồng phục học sinh này xấu xí quá, nhưng Tư Dĩ Hàn vẫn khăng khăng. Cô ấy cố làm xem thử hiệu quả ra sao, quả nhiên, đồng phục học sinh dù xấu xí nhưng sẽ không làm hạn chế được người đẹp thật sự, người nào đẹp thì càng đẹp hơn, xấu chỉ càng xấu hơn thôi.
 
Diêu Phi chưa từng học cấp ba, cô cũng chưa từng được mặc đồng phục học sinh và chưa từng được ai theo đuổi, chỉ có trải nghiệm từng bị rất nhiều người đuổi đánh mà thôi. Trường tiểu học và trung học của cô là cùng một trường học, là sự kết hợp giữa thành thị và nông thôn với chất lượng tổng thể thấp kém. Có những trận đánh nhau hai lần một ngày, một lần vào giờ ăn trưa và một lần vào ban đêm.
 
“Vừa rồi chị còn lo lắng chiều cao của em sẽ ảnh hưởng, xem ra lo lắng thừa rồi. Em mà gầy thêm chút nữa thì có thể hoà nhập vào trường trung một cách hoàn hảo luôn đó.”
 
Diêu Phi mặc quần vào rồi đổi sang giày thể thao màu trắng.
 
“Đẹp quá.” Chuyên viên phục trang xem xét từ trên xuống dưới, cảm thấy Diêu Phi cực kì xinh đẹp, thế nhưng lại khác hẳn với khi cô không mặc đồng phục học sinh. Diêu Phi buông mắt, vẻ mặt có hơi u sầu.
 
Diêu Phi đi tới studio từ bên kia, chuyên viên trang điểm và nhân viên ánh sáng đang chờ ở một bên. Tư Dĩ Hàn khoanh tay đứng một chỗ khác của studio và quay sang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Người đàn ông kia nghiêng đầu, đeo mắt kiếng to bản và đội mũ. Ánh sáng ở studio quá sáng, Diêu Phi không thấy rõ nhân dạng của người đàn ông trung niên đó. Diêu Phi cúi thấp đầu, cố hết sức nhớ lại lúc mình đi học, hình như ngoài đánh nhau ra cô không có bất kì kí ức nào khác.
 
Trước năm mười tuổi, Diêu Phi rất ít đánh nhau ở trường học vì mẹ sẽ tức giận và bảo con gái đánh nhau là không ngoan. Khi đó dù điều kiện trong nhà không quá tốt nhưng mẹ vẫn sẽ giặt sạch quần áo cho cô, và tóc tai cô được chải chuốt chỉnh tề. Sau khi mẹ rời đi, cô trở thành một đứa con hoang. Quần áo không ai giặt, ăn mặc rách rưới. Trong lớp, mọi người bắt đầu khinh khi cô, trộm nói rằng mẹ cô bỏ nhà theo trai, Diêu Phi nghe được sẽ đánh nhau với họ. Cô đánh nhau vừa hung hãn vừa quyết liệt, đến nỗi nam sinh trong lớp thấy cô cũng phải né tránh ba thước.
 
“Trang điểm cho Diêu Phi nhạt lại chút.” Tư Dĩ Hàn thả tay xuống, đi tới nói: “Vẽ lông mày nhẹ hơn nữa đi, theo kiểu không nhìn ra là trang điểm đấy...”
 
Chuyên viên trang điểm vội bước tới dùng bông tẩy trang lau lông mày cho Diêu Phi rồi trang điểm lại.
 
“Đạo diễn Vinh, thế nào?”
 

Diêu Phi nhướng mắt khiến chì kẻ mày của chuyên viên trang điểm vẽ một đường lên mặt cô. Sắc mặt của chuyên viên trang điểm lập tức thay đổi, cô ấy cao giọng: “Cô động đậy gì đấy?”
 
“Em xin lỗi.” Diêu Phi lại cúi đầu để chuyên viên trang điểm vẽ mày, khoé mắt thoáng nhìn qua chỗ Tư Dĩ Hàn và Vinh Phong. Vinh Phong chạy tới dưới ánh đèn, chẹp miệng: “Tiểu Diệp Tử, cô dữ quá, người ta còn là trẻ con mà, kiên nhẫn chút đi chứ.”
 
Chuyên viên trang điểm tên Diệp Mi. Cô ấy nhún vai, không nói gì thêm. Chẳng qua cô ấy đã dùng khăn giấy ướt lau chì kẻ mày trên mặt Diêu Phi và làm cho nó tự nhiên hơn rồi mới lùi về.
 
Nhiếp ảnh gia chụp hình, Diêu Phi không dám nhìn loạn nữa.
 
Diêu Phi đổi ba bộ đồng phục học sinh, cuối cùng Tư Dĩ Hàn quyết định dùng bộ đầu tiên. Chụp được vài tấm, Tư Dĩ Hàn gọi: “Thương Duệ, tới đây.”
 
Quay lại, Diêu Phi thấy được Thương Duệ đang mặc đồng phục học sinh xanh trắng. Anh mặc đồng phục học sinh ngắn tay, áo khoác của anh được mở lỏng trên người, che một bên vai, trong khi bên kia buông thõng xuống cánh tay và lưng. Mái tóc ngắn sát vào da đầu trông anh ngang bướng và ngỗ ngược như một thiếu niên choai choai mới từ sân bóng xuống tới.
 
Thuở cấp ba, Thịnh Thời không phải là học sinh ngoan gì, ba mẹ ly hôn, anh mất mẹ khi còn niên thiếu. Nổi loạn và liều lĩnh, anh không chịu làm hoà với ba mẹ và không chịu buông tha cho bản thân.
 
Diện mạo của Thương Duệ cực kì vừa khít.
 
Anh gần giống với những gì Diêu Phi tưởng tượng về Thịnh Thời, có lẽ những năm cấp ba của Thịnh Thời là như thế này.
 
“Làm gì?” Thương Duệ nhướng đôi lông mày bướng bỉnh, trông đầy vẻ phản nghịch.
 
“Chụp cùng với Diêu Phi.” Tư Dĩ Hàn lùi ra sau hai bước để quan sát hai người họ. Diêu Phi và Thương Duệ thoạt nhìn rất có cảm giác CP, vóc dáng của hai người cũng hết sức ưu việt, anh ấy giơ ngón tay chỉ đạo: “Tới gần chút nữa.”
 
Diêu Phi đứng cạnh Thương Duệ, cánh tay hai người gần như sát vào nhau. Cách lớp quần áo, dường như họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. Thương Duệ nhíu mày, cúi nhìn Diêu Phi bên cạnh, môi anh nhướn lên thành một độ cong ngạo mạn nhưng không nói gì.
 
Diêu Phi thấp hơn anh một khoảng, nhưng cao hơn một số nữ diễn viên anh từng hợp tác. Thật ra ngoại hình của Diêu Phi không quá khớp với hình tượng Hạ Dao, chiều cao của cô diễn vai trưởng thành sẽ vừa đúng, tuy vậy nếu đóng vai thiếu niên thì có phần hơi cao quá. Đối tượng của phim tình yêu thanh xuân đa phần là các cô gái, vả lại hầu hết nữ giới Đông Á đều chịu ảnh hưởng của nền giáo dục truyền thống và tin rằng phái nam đương nhiên phải mạnh mẽ hơn phái nữ. Những người sản xuất ra tác phẩm này dĩ nhiên sẽ ưu ái chọn nữ chính thấp bé và yếu ớt nhằm tạo nên một nam chính hoàn mỹ.
 
Trước khi làm diễn viên, Thương Duệ còn là nhà đầu tư. Anh hiểu rất rõ đặc điểm kinh doanh của loại tác phẩm thế này, dù gì đúng là anh ăn phần tiền lãi đó. Anh không có kĩ thuật diễn, có khi anh quay hết một bộ phim mà còn chưa xem xong kịch bản, không biết lời thoại và không hiểu rõ cả hình tượng nhân vật, thế nhưng những đạo diễn đó cũng chẳng cần anh hiểu. Anh chỉ cần tỏ vẻ vô cảm lạnh lùng trước máy quay, còn nữ chính thấp bé sẽ giả vờ ngốc nghếch trước mặt anh. Rồi bộ phim sẽ bán chạy thôi, bất kể bao nhiêu người mắng Thương Duệ diễn xuất tồi, nhưng không ai phủ nhận giá trị thương mại của Thương Duệ.
 
Lần đầu tiên gặp Diêu Phi, anh lập tức phủ định Diêu Phi. Một mặt, từ lòng riêng, Diêu Phi từng cưỡng hôn anh, điều này làm anh rất phản cảm. Mặt khác, Diêu Phi quá đẹp, vô cùng chênh lệch với những nữ diễn viên từng hợp tác với anh. Diêu Phi cao gầy, xinh đẹp và mạnh mẽ, đúng chuẩn hình tượng nữ phụ vườn trường.
 
Vào studio, khi Thương Duệ thấy Diêu Phi thì tất cả ý tưởng đó đều bị lật đổ.
 
Diêu Phi mặc đồng phục học sinh ngắn tay đơn giản, cánh tay gầy guộc buông xuống bên hông. Cảm giác cô độc và gầy yếu quá nổi bật, đã làm suy yếu sức mạnh do chiều cao của cô mang lại. Cô chính là Hạ Dao, không ai thích hợp hơn cô cả.
 
“Vậy hả?” Thân hình cao lớn của Thương Duệ hơi nghiêng về phía Diêu Phi, anh ngửi thấy mùi hương trên người Diêu Phi, là một mùi hoa lan thoang thoảng.
 

Diêu Phi chợt cầm cổ tay Thương Duệ kéo lên vai mình. Cô đứng thẳng, cằm căng cứng, môi mím lại. Ngón tay thả xuống, tựa như vừa muốn giữ một khoảng cách với Thương Duệ, vừa muốn tiến lại gần. Cô đứng một cách đầy gò bó, đối diện với ống kính.
 
“Đạo diễn, vậy được không ạ?” Giọng Diêu Phi rất nhẹ. Cô nhìn đạo diễn trước mặt. Cô biết cảm giác mà đạo diễn muốn và khi thấy trang phục này của Thương Duệ thì cô cũng hiểu. Cô có thể thuộc làu làu kịch bản “Giữa Hè”, cô đang phấn đấu cho sự xuất sắc hơn trong diễn xuất. Ngay cả khi đó chỉ là buổi chụp hình, cô cũng sẽ cố gắng để phù hợp với hình tượng nhân vật một cách hoàn hảo.
 
Cánh tay Thương Duệ khoác lên vai Diêu Phi, anh nuốt cổ họng. Xúc cảm nơi cổ tay như vẫn còn đây, lòng bàn tay Diêu Phi không mềm mại như vẻ bề ngoài mà trái lại rất thô ráp. Anh nghiêng đầu là có thể thấy cô gần trong gang tấc. Tóc cô suôn mềm, chất tóc rất tốt, được buộc đuôi ngựa lên cao một cách quy củ. Tai cô rất đẹp, sạch sẽ trắng hồng, vành tai trắng muốt được ánh sáng chiếu vào trông mềm mại và óng ánh.
 
“Phải ôm hết hả? Anh Hàn.” Lông mi Thương Duệ run rẩy với tần số rất cao, cổ họng cũng hơi ngứa ngáy, anh ho khan: “Chụp poster?”
 
“Thương Duệ, cậu buông ra chút đi, mắt đừng bay bổng quá.” Tư Dĩ Hàn cảm thấy cảm giác này rất tốt, cảm giác CP lập tức tuôn trào, quả nhiên Diêu Phi đã hiểu mấy thứ của đoàn phim ngay tức khắc. Diêu Phi là một diễn viên thành thục, hợp tác với cô vô cùng nhẹ nhàng: “Lấy sự nổi loạn của cậu ra đi.”
 
“Ai... ai mẹ nó bay bổng hả!” Thương Duệ chửi tục, sắc mặt hơi xấu. Anh vẫn ôm lấy Diêu Phi, chỉ thu lại cánh tay, phách lối kẹp lấy cổ Diêu Phi. Chân dài vắt ngang sau lưng Diêu Phi, hai chân mở rộng, anh ôm Diêu Phi vào lòng. Cằm hếch lên, đường hàm dưới từ từ đi xuống dọc theo hầu kết nhô ra, kéo dài đến sâu bên trong áo T trắng, ánh mắt anh ương ngạnh, hiển nhiên là một thiếu niên nổi loạn đầy ngang bướng.
 
Diêu Phi cụp mắt xuống, cảm thấy tư thế này của Thương Duệ rất thích hợp để ném qua vai.
 
Mùi nước hoa của Thương Duệ hoang dã, độc đoán và rất khó ngửi. Diêu Phi nhíu mày, cực kì khó chịu, không lẽ sau này cô phải ngửi nước hoa này mỗi ngày sao? Ngửi ba tháng cô sẽ sụp đổ mất.
 
Bản thân anh là công tử, sau khi tìm được trạng thái, anh phô trương nó ra không chút e dè.
 
Nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình, Tư Dĩ Hàn quay lại thảo luận với Vinh Phong xem nên chụp cảnh tương lai thế nào, lấy cảnh ra sao. Thương Duệ không nghe thấy ai chỉ thị, bèn lười nhác khoác cánh tay dài lên vai Diêu Phi.
 
Nhiếp ảnh gia và chuyên viên ánh sáng đều nhìn sang Chu Đỉnh, Chu Đỉnh là nhà sản xuất của bộ phim này. Chu Đỉnh đang nhìn Tư Dĩ Hàn.
 
Diêu Phi không nghe thấy chỉ thị nên không cử động. Cô đứng tại chỗ nhìn khẩu hình của Tư Dĩ Hàn để suy đoán xem anh ấy và Vinh Phong đang nói gì.
 
Ánh sáng trong studio rất trắng, dưới ánh sáng, làn da của Diêu Phi trông tinh tế và mịn màng như một viên ngọc. Lọn tóc đen của cô buông lơi, rơi xuống cổ, mềm mại trên làn da trắng nõn.
 
Diêu Phi mặc đồng phục học sinh rất ưa nhìn, trong sáng, hoàn mỹ và hơi yếu ớt.
 
Thương Duệ không cảm thấy hứng thú với những gì Tư Dĩ Hàn đang nói. Trong lúc chán chường, anh nhìn về phía chóp mũi của Diêu Phi. Sống mũi Diêu Phi không tồi, hoàn hảo hơn cả được phẫu thuật thẩm mỹ. Diêu Phi đút tay vào túi, Thương Duệ cũng thuận thế thu tay về, nhưng vẫn đứng cạnh Diêu Phi, sự chú ý chuyển từ mũi cô sang đến vành tai.
 
Tai cô có bấm lỗ nhưng dường như cô không thích đeo hoa tai, phần lỗ xỏ tai để khá lâu sắp lưu lại một vết mờ mờ. Khác hẳn với Thương Duệ nổi loạn, người xỏ một hàng khuyên tai, lỗ tai Diêu Phi lại xinh xắn thoạt trông khá ngoan ngoãn. Thấy Diêu Phi đang mải miết nhìn đạo diễn, Thương Duệ đút hai tay vào túi, cúi người kề sát vào tai Diêu Phi: “Cô xem ——”
 
Giọng Thương Duệ trầm thấp và hơi khàn, cộng thêm hơi thở nóng rực. Tai Diêu Phi nóng ran, cô cau mày quay lại, trán bất chợt chạm vào môi Thương Duệ, mềm mại và nóng bỏng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play