Lần cuối cùng tay Diêu Phi bị rung đến tê rần vì điện thoại di động là ngày cô bị phanh phui scandal, tìm kiếm Human Flesh (*) khiến cô buộc phải phơi bày trước mặt công chúng. Những tin nhắn lăng mạ và các cuộc gọi nguyền rủa dồn dập vọt vào điện thoại di động của cô không một kẽ hở, chiếm hết toàn bộ không gian.
 
(*) Là thông qua việc mình để lại câu hỏi trên mạng, nhờ người khác trả lời vấn đề của mình. Ví dụ, mình muốn tìm kiếm một người, nhưng người này lại không nổi tiếng, không thể tìm kiếm bằng công cụ tìm kiếm như google, thì mình có thể đặt câu hỏi lên web và nhờ những người có thể đã gặp người này trả lời cho mình.
 
Cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng vệ sinh và nhìn màn hình điện thoại. Trên điện thoại di động không ngừng xuất hiện những câu chửi bới: Tại sao cô không đi chết đi? Đồ tiện nhân bẩn thỉu, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị nghiệp quật cho coi, chết đi đồ Tuesday.
 
Bảy năm sau thì điện thoại của Diêu Phi lại bị kẹt mạng. Chiếc điện thoại Huawei 1800, RAM 2G cũng chẳng đủ để chứa hàng chục nghìn tin báo nhắc nhở.
 
Đợi hồi lâu, Diêu Phi mới chậm rãi bật Weibo lên.
 
#Ta muốn thế gian này có công lý# lên hot search và tên Diêu Phi ở trong đó.
 
“Sắp xếp lại toàn bộ sự việc đã khiến tôi phải bật khóc mấy lần. Năm đó Diêu Phi bị toàn bộ dân mạng sỉ nhục lúc cô ấy mới chỉ có mười tám tuổi. Một cô gái mười tám tuổi phải đối diện với cái thế giới tàn khốc này bằng chính lòng can đảm của mình.”
 
“Chỉ có con gái mới dám liều lĩnh giúp đỡ con gái, con đường này quá khó khăn, tôi không dám tưởng tượng được làm thế nào cô ấy có thể gánh gồng bằng đôi vai gầy yếu mỏng manh như thế. Con đường này cô ấy đi một mình, không có ai giúp đỡ cả. Mang theo tất cả tiếng xấu chỉ để cầu xin một công lý, thật không dễ dàng.”
 
“Một cô gái phải cố gắng thế nào mới có được một cuộc sống tốt đẹp? Hãy nhìn Diêu Phi đi, hãy nhìn cô gái đó đi. #Hướng dẫn sinh tồn dành cho phái nữ# #Hiện trạng nghề nghiệp của phái nữ # #Cuộc sống của một cô gái# #Quyết không thoả hiệp#”
 
“Mạnh mẽ tiến cử Hàn Đao Hành nha, mãi mãi là thần! Chỉ cần bạn xem ‘Hàn Đao Hành’ thì chúng ta sẽ là bạn! Link dành riêng cho những bạn sành điệu...”
 
“Cầu xin tác phẩm của Diêu Phi, cô bé này chỉ đóng mỗi Hàn Đao Hành thôi à? Muốn tiêu tiền cho cô ấy quá.”
 
Weibo của Diêu Phi đứng cuối hot search với mười nghìn bình luận. Cô hít sâu một hơi và mở bình luận ra.
 
“Hôm nay mới biết chuyện cũ của chị, xin lỗi, chúng em đến muộn rồi, để chị bị nhiều uất ức đến vậy. Chị nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp, cô gái tốt bụng ơi chị là một thiên thần! Chị là ánh trăng tươi đẹp nhất! Đây mới là năng lượng mà giới giải trí nên có, một thần tượng, tấm gương chân chính!”
 
“Cô thật dũng cảm, cô là người dũng cảm nhất! Tôi tin trên thế giới này sẽ có công lý, chính nghĩa chắc chắn sẽ đến. Mấy đồ chó kia đi chết đi! Quá ác độc, #Tẩy chay Hoa Hải#”
 
“Trong nhà mình vẫn còn treo poster của bạn nè, mãi yêu Hàn Đao Hành, mãi yêu Diêu Phi. Mong bạn sẽ sớm quay lại ra tác phẩm, tuy đã qua thời kì đu thần tượng nhưng nếu bạn đóng phim lại, mình chắc chắn sẽ đến rạp ủng hộ. #Tẩy chay Hoa Hải#”
 
“Sau này nếu chị có tác phẩm mới, em bảo đảm sẽ ủng hộ chị. #Tẩy chay Hoa Hải#”
 
Người trên mạng đã thay đổi vài lứa, các bạn theo đuổi thần tượng ngày nay còn rất trẻ. Thật ra Diêu Phi có rất ít người hâm mộ. Sự phẫn nộ dâng tràn của họ hơn nửa đến từ vụ Lý Thịnh một tay che trời, đổi trắng thay đen lừa gạt dư luận.
 
Bốn giờ sáng, số lượng fan của Diêu Phi đã lên đến năm trăm nghìn, bình luận dưới Weibo đã là ba mươi nghìn.
 

#Tẩy chay Hoa Hải# và #Sát nhân Lý Thịnh# ra ra vào vào hot search, cuối cùng quật cường dừng lại ở hàng giữa.
 
Từ đầu chí cuối Lý Thịnh không ra mặt giải thích.
 
Năm giờ sáng, Diêu Phi mới buông xuống tất cả cảm xúc căng thẳng. Cô tắm nước nóng, nằm vào trong chăn rồi lập tức chìm vào bóng tối. Cô bừng tỉnh trong tiếng chuông điện thoại, thớ thịt vô thức sai khiến cô cầm điện thoại đặt lên tai.
 
“Cô dám chơi tôi.” Giọng điệu Lý Thịnh lạnh đến cùng cực và mang theo sự tàn ác: “Diêu Phi, cô chán sống rồi à.”
 
Diêu Phi mở mắt ra, đồng tử xinh đẹp trong suốt không pha trộn bất cứ cảm xúc nào. Cô hoàn toàn tỉnh táo: “Anh là Lý Thịnh?”
 
“Cô giả vờ giả vịt gì nữa hả? Cô có thể lấy được báo cáo cái chết của Cận Hân, khá giỏi đấy. Trước đây tôi nhân từ nương tay cho cô cơ hội nên mới trúng kế của cô. Đợi đi, tôi sẽ bắt cô phải trả giá đắt, con đi3m!” Lý Thịnh mắng chửi một cách ác độc: “Cô sẽ chết vô cùng nhục nhã!”
 
“Anh muốn trả thù tôi à?” Diêu Phi hỏi lại bằng ngữ điệu thành thật: “Tôi đã bật ghi âm rồi, tôi sẽ giao nộp ghi âm điện thoại cho cảnh sát. Anh uy hiếp đến an toàn thân thể của tôi, tôi sẽ nhờ cảnh sát bảo vệ. Tôi tin tưởng vào sự công bằng của luật pháp, chắc chắn sẽ không vì anh là Lý Thịnh mà để mặc anh muốn làm gì tuỳ thích đâu.”
 
“Má nó mày chờ cho tao...”
 
Diêu Phi lười nghe anh ta nói. Cô dứt khoát cúp điện thoại và kéo số vào danh sách đen, giơ tay úp di động lên trán. Điện thoại lạnh lẽo khiến đầu óc cô minh mẫn hơn, nếu Lý Thịnh có bản lĩnh thì anh ta đã đè chết cô rồi, tuyệt nhiên sẽ không gọi cuộc điện thoại đe doạ này.
 
Cô nhếch môi, bật cười. Trận chiến này, cô thắng rồi  sao?
 
Diêu Phi mở mắt ra.
 
Ánh sáng trong căn phòng khá ảm đạm, rèm cửa sổ không được kéo ra, cửa sổ cũng có màu xám xịt. Có thể thấy lờ mờ đồ đạc trong phòng, không rõ là trời tối hay đang là sáng sớm, trời đất hoàn toàn tĩnh lặng.
 
Diêu Phi lại cầm điện thoại di động để xem rõ thời gian.
 
Sáu giờ sáng, cô đã ngủ một ngày một đêm rồi. Lưu giữ đoạn ghi âm, Diêu Phi ngồi dậy kiểm tra tin nhắn và WeChat chưa đọc.
 
Trưa hôm qua Tô Minh gửi tin nhắn: Cảnh sát bắt được nghi phạm bỏ trốn rồi. Ba kẻ bị bắt đã thống nhất lời khai là anti-fan cố cắn chết Diêu Phi, vì trả thù Diêu Phi nên chúng mới làm vậy, cảnh sát vẫn đang thẩm tra, trước mắt chưa có thông báo.
 
Trong dự đoán.
 
Diêu Phi gửi đoạn ghi âm điện thoại cho Tô Minh: “Em muốn đổi số điện thoại, được không ạ?”
 
Tô Minh vẫn còn ngủ, chưa hồi âm.
 

Cô đợi đến sáu giờ hai mươi, trời đã sáng tỏ. Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng men theo cửa sổ khiến cả căn phòng bừng sáng lên. Diêu Phi đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn khu phố vắng lặng. Dưới nắng bình minh, hồ nước nhân tạo ở phía xa ánh lên màu trăng trắng, sóng nước lăn tăn trông hệt như dải ngân hà.
 
Cô kéo cửa sổ ra, cảm nhận làn gió lạnh run của buổi sáng sớm. Môi cô nhướng lên tạo thành một độ cong rực rỡ trước cơn gió lạnh.
 
Đến chết cũng không thể buông kiếm.
 
Cô ngủ quá lâu nên trên người không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Bị gió thổi, cô hắt hơi mạnh một cái. Diêu Phi đóng cửa sổ, quay người vào phòng tắm. Cô tắm xong ra ngoài thì Tô Minh gọi điện thoại tới. Cô lau tóc, vừa đi đến bắt máy: “Tổng giám đốc Tô.”
 
“Em thức dậy rồi à?”
 
“Chào buổi sáng ạ.” Diêu Phi nói: “Vất vả cho chị rồi, cảm ơn tổng giám đốc Tô.”
 
“Không vất vả, thắng rồi.” Tô Minh cất giọng nhẹ nhõm: “Lý Thịnh đã chạy đến Mỹ suốt đêm vào hôm bị bóc trần, Thương Duệ đang mắng anh ta như con trên Weibo kia kìa, không dám để lọt một cái rắm. Thế mà anh ta còn dám gọi điện thoại đe doạ em nữa chứ, mặc kệ anh ta đi, đang vùng vẫy giãy chết thôi. Em muốn đổi số thì cứ đổi đi, bắt đầu lại lần nữa.”
 
“Anh ta chạy đến Mỹ? Chẳng phải không điều tra ra được anh ta sao ạ?”
 
“Luôn có thể điều tra ra được chuyện trên đầu anh ta. Nếu anh ta chạy chậm chút nữa thôi thì Thương Tử Minh có thể bắt anh ta phải vĩnh viễn ở lại trong nước rồi.” Tô Minh châm chọc: “Thương Tử Minh chính là anh của Thương Duệ, trông im lặng vậy nhưng làm việc vô cùng hung ác. Thương Duệ là con út nên nhà họ rất cưng chiều cậu ấy. Có cậu ấy hỗ trợ, em đừng lo lắng, bảo đảm sẽ không có sự cố ngoài ý muốn đâu.”
 
Thương Duệ là thái tử gia đúng nghĩa của giới giải trí, được nâng niu trăm bề, chuyện của anh là việc lớn hàng đầu.
 
“Show Vũ Điệu Đường Phố kia của em hoãn lại được không? Ngày mười sẽ phát sóng rồi. Chuyện của em mới vừa tuôn ra đã lên chương trình thì trông giống em đang vì cái lợi trước mắt quá, chị muốn đợi em kí hợp đồng với phim ảnh Hạ Minh thì mới công bố rồi phát sóng, đến lúc đó độ chấp nhận và giá trị mong đợi của khán giả với em sẽ càng cao hơn chút ít? Hai ngày nay chị đã lên kế hoạch, thời gian và cách thức thông báo chính thức rất quan trọng.”
 
“Sao cũng được ạ, chị quyết định là được.” Diêu Phi cũng cảm thấy thời gian này không thích hợp để lộ diện. Hiện giờ cô nhảy ra công khai lên chương trình thì có vẻ như cô chỉ vì cái lợi trước mắt, sẽ bị nghi ngờ lợi dụng sự kiện xã hội: “Nếu chị không điều đình được vậy em không tham gia cũng được ạ, làm phiền chị rồi.”
 
“Đây cũng là đề nghị của Thương Duệ, bảo chúng ta sắp đặt thời gian, ekip chương trình sẽ phối hợp với cậu ấy.” Tô Minh bảo đảm: “Yên tâm đi, nhất định có thể lên được. Thương Duệ đã đồng ý thì sẽ không lật lọng đâu. Tuy bình thường cậu ấy chẳng quan tâm đ ến việc gì nhưng luôn đáng tin cậy trong mấy chuyện nghiêm trọng. Em xem sự việc lần này của Lý Thịnh, cậu ấy đã giúp đỡ hết mình đấy.”
 
Tô Minh nhắn nhủ thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại. Diêu Phi ngồi lại lên giường, lau mái tóc ướt sũng, mở nhật kí trò chuyện và tìm được số điện thoại của Thương Duệ. Cô không hề muốn liên lạc với Thương Duệ, nhưng chuyện này không liên lạc sẽ không nói được. Một lúc lâu sau, Diêu Phi mới quay lại trang tin nhắn, gửi một tin qua.
 
“Cảm ơn.”
 
Thương Duệ chưa trả lời lại.
 
Diêu Phi lễ phép thế thôi, còn về phần Thương Duệ có phản hồi hay không chẳng liên quan gì đến cô.

 
Vì chân bị thương nên cô ở nhà nghỉ ngơi một tuần. Tuần này cô nghiêm túc đọc kịch bản mới Tô Minh đưa tới và viết tiểu sử nhân vật. Cô đắm chìm trong kịch bản, hầu như muốn biến mình thành Hạ Dao.
 
Quốc tế Phụ Nữ ngày tám tháng ba, Diêu Phi ra ngoài ăn một bữa, cô ở nhà một tuần mà thế giới đã thay đổi rồi. Làn gió xuân lướt qua mặt đất, vạn vật đâm chồi nảy lộc trông xanh mơn mởn dưới bầu trời trong xanh. Khí trời trở nên ấm áp hơn, Diêu Phi ăn uống xong, đi ngang qua phòng tập thể hình ở cổng khu nhà thì thấy họ đang phát động sự kiện chiết khấu 88% vào ngày tám tháng ba này. Đã mấy ngày cô chưa vận động rồi, ra ngoài chạy bộ khá bất tiện vì khắp nơi toàn là người. Hơn nữa, gần đây cô hay lên tin tức, bởi vậy Tô Minh không cho cô ra ngoài chạy tuỳ tiện vì sợ không an toàn.
 
Diêu Phi đi vào phòng tập thể hình đăng kí thẻ cấp VIP, đắt hơn hai mười nghìn so với bình thường nhưng lợi ích là không gian riêng tư trên tầng cao nhất nhằm bảo vệ đời tư của khách hàng.
 
Diêu Phi khẽ cắn răng làm thẻ rồi về nhà lấy quần áo lên tầng cao nhất của phòng tập thể hình.
 
Ba giờ chiều, khu tập thể hình trống không, hai huấn luyện viên đang tựa vào quầy bar ở lối vào nghịch điện thoại di động. Thay quần áo xong, Diêu Phi đến khu vực đọ sức cùng với găng tay đấm bốc và băng quấn tay. Cô không cho huấn luyện viên đi cùng, bởi cô không thích có người xung quanh khi mình tập quyền.
 
Cô rất ít khi đến phòng tập thể hình, trước đây điều kiện kinh tế không cho phép nên cô chỉ tập một số bài thể thao miễn phí, rẻ và có ích. Hiện nay cô đã kí hợp đồng với công ty đại diện và lại trở thành nghệ sĩ, vì thế cô phải có vẻ ngoài thích hợp, không thể tiết kiệm tiền vậy nữa.
 
Băng quấn tay màu đen buông xuống cổ tay cô, huấn luyện viên bên cạnh nhìn sang: “Cô có cần giúp không ạ?”
 
Diêu Phi ngước mắt mỉm cười: “Không cần đâu.”
 
Thấy mặt cô, huấn luyện viên sửng sốt. Anh ta kinh ngạc nhìn Diêu Phi vài giây: “Cô rất đẹp, trông như minh tinh vậy.” Anh ta hắng giọng: “Cần thì gọi tôi nhé, tôi có thể cung cấp trợ giúp miễn phí cho cô.”
 
Diêu Phi quay đầu nhìn lên võ đài đấm bốc, quấn băng tay đàng hoàng rồi gật đầu: “Cảm ơn.”
 
Đeo găng tay lên, Diêu Phi vào đấm bao cát ở khu vực tư nhân. Cô lặng lẽ đấm bao cát hai tiếng.
 
Mồ hôi thấm đẫm quần áo, những bài vận động cô tích góp mấy ngày qua gần như đã tiêu hao hết vào hôm nay. Diêu Phi hoạt động cổ tay, định bụng sẽ đi siêu thị mua thức ăn để nấu một bữa ít chất béo cho tối nay. Cô vừa bước đến phòng thay đồ vừa cắn mở miếng dán trên găng tay.
 
“Diêu Phi?”
 
Diêu Phi ngước lên thấy Kiều Cảnh trong bộ T-shirt và quần soóc màu đen. Cậu ta không đeo khẩu trang, tóc mái tuỳ ý xoã xuống trán được buộc lên bằng một sợi dây màu đen. Cậu ta cao khoảng một mét tám, bên dưới quần soóc là đôi chân vừa dài vừa trắng, đi trước cửa sổ sát đất trông như được gắn thêm bộ lọc kính.
 
“Chị ở gần đây à?” Kiều Cảnh thấy găng tay đấm bốc trên tay Diêu Phi: “Chị tập thể thao ở đây hả?”
 
“Central Garden, gần phòng tập thể hình này.” Diêu Phi gật đầu bày tỏ lời chào. Kiều Cảnh đã giúp cô, thế nên ấn tượng đầu tiên của cô về Kiều Cảnh không tồi lắm. Tuy nhiên, khoảnh khắc cô vừa ngẩng đầu, từ trong mắt Kiều Cảnh cô thấy rõ sự bộc trực thuộc về đàn ông. Cô rất bài xích ánh nhìn như thế, vì vậy giọng nói cũng phai nhạt đi đôi chút: “Chào cậu.”
 
Kiều Cảnh cúi đầu xuống, đôi mắt sáng rỡ nhuốm ý cười: “Chúng ta không xa lạ vậy chứ? Không cần phải nói chào cậu thế đâu.”
 
“Vậy tôi không nói nữa.” Diêu Phi giữ nguyên sự khách sáo, mỉm cười: “Anh cũng ở gần đây à?”
 
“Thế Minh.” Kiều Cảnh tiện tay chỉ: “Sát bên này luôn.”
 
Thế Minh là khu nhà giàu có tiếng, cách nơi này một quãng.
 

Diêu Phi luôn thầm giữ một thái độ kính trọng với những người giàu. Cô vừa cởi băng quấn tay vừa nói: “Tôi đánh quyền xong rồi, đi trước đây.”
 
“Có phải chị không sử dụng WeChat không?” Kiều Cảnh không cho cô đi, bước lên trước hỏi: “Điện thoại cũng không gọi được.”
 
“Tôi đổi số nên đổi luôn WeChat rồi ạ.” Diêu Phi tháo găng tay đấm bốc xuống và ôm vào rồi nhanh chóng cởi băng quấn tay ra. Băng quấn tay bị mồ hôi thấm ướt, dán vào da vô cùng khó chịu: “Quên đăng thông báo lên nhóm, anh tìm tôi có việc à?”
 
Kiều Cảnh dồn sự chú ý vào băng quấn tay của Diêu Phi, da cô trắng nõn, cộng thêm băng quấn tay màu đen được quấn trên tay. Trắng và đen tương phản cực kì, trông tươi đẹp một cách quyến rũ. Theo động tác của cô, băng quấn tay buông thõng xuống một đoạn, đung đưa giữa không trung, mảnh vải đen trên ngón tay cô trở nên diêm dúa gợi cảm khác thường.
 
“Em định mời chị hợp tác nhảy nữa, hiệu quả lần trước cực kì tốt.” Kiều Cảnh nhìn chăm chú vào Diêu Phi, mái tóc dài của cô được cột thành đuôi ngựa, phơi bày vầng trán mịn màng và gương mặt xinh đẹp không tì vết. Nước da tốt đến mức khiến người ta phải cảm thán cho sự bất công của tạo hoá, tại sao lại ưu ái cô đến thế? Cô mặc đồ thể thao màu đen rộng rãi, chiếc cổ trắng ngần cùng với đường nét phần cổ mong manh và trắng trẻo lộ vẻ lành lạnh, quanh co luồn sâu vào trong áo.
 
“Tôi chú trọng diễn xuất.” Diêu Phi từ chối nhã nhặn: “Xin lỗi, có lẽ tôi không thể hợp tác được rồi.”
 
Diêu Phi không hứng thú lắm với nhảy múa, cô thích diễn xuất. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ thử những ngành khác nhưng không phải bây giờ.
 
“Vậy tiếc quá, chị rất có thiên phú về nhảy múa đó.” Khi bước vào cửa, Kiều Cảnh đã bắt gặp ngay Diêu Phi. Cô quá loá mắt, đeo găng tay đấm bốc màu đen đánh quyền anh, tư thế vững vàng và tiêu chuẩn, phong cách ra quyền quyết liệt, trông vừa hoang dã vừa đẹp mắt. Bình thường Diêu Phi cũng đã đẹp rồi, thế nhưng nét đẹp đó khá lạnh lùng như miếng băng mỏng đắm mình trong hồ lạnh bất khả xâm phạm trên Thiên Sơn. Lúc đánh quyền anh, cô lại có vẻ đẹp hoàn toàn khác hẳn, sắc sảo và rực rỡ một cách sống động, tươi sáng hơn so với cái ngày cô ở trên sân khấu.
 
“Cảm ơn.” Diêu Phi đi ngang qua Kiều Cảnh.
 
“Vậy lại thêm WeChat đi.” Kiều Cảnh vội vàng lấy điện thoại di động trong túi áo ra: “Chị cho em WeChat mới đi, mai này nếu có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác. Em cũng biết đóng phim, dù hiện nay không có quay.”
 
Tại thời điểm này, mọi việc đều đã quyết, không thêm WeChat sẽ đắc tội với người ta: “Vậy cậu đợi lát, tôi đi lấy điện thoại.” Diêu Phi vào phòng nghỉ, đặt găng tay đấm bốc xuống rồi cầm điện thoại di động ra thêm WeChat của Kiều Cảnh.
 
“Chúng ta về lại liên lạc nhé.” Kiều Cảnh cười xán lạn lạ thường, khác xa với gương mặt giả vờ lạnh lùng trên sân khấu, quả là một chàng trai sáng sủa: “Có thời gian cùng đi tập thể hình, em tập tán đả, dù đánh không mạnh bằng chị.”
 
“Vâng, tạm biệt.” Diêu Phi vẫy tay, xoay người quay lại phòng thay đồ, định thay quần áo. Ngước mắt nhìn mình trong gương, cô ngước cằm lên, cằm cô rất nhọn. Tóc cô ướt mồ hôi, không quá chỉnh tề.
 
Cô như vậy —— trông đẹp lắm à?
 
Bởi ánh mắt nóng rực của Kiều Cảnh quá đỗi trực tiếp.
 
Diêu Phi mím môi, cô gái trong gương cũng đang mím môi, vì vận động nên môi cô hơi đỏ hồng. Diêu Phi nhặt găng tay đấm bốc lên và ôm vào, băng quấn tay màu đen trên ngón tay được cởi ra một nửa nhưng không tiếp tục tháo ra hết, vì thế nó đáp lỏng lẻo trên các ngón tay, buông xuống và lay động giữa không trung.
 
Cô nhìn vào gương, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè.
 
Đây là bài đầu tiên cô đăng trên vòng bạn bè bằng WeChat mới.
 
Tô Minh lập tức hồi âm: “!!!!!”
 
Tô Minh lại trả lời thêm: “Đậu xanh! Đẹp! Đỉnh, nhan sắc thần tiên!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play