Chương 995:
Đến Hoàng gia.
Trần Ninh theo mẹ con Lý Bội Văn Hoàng Nhân Nhân đi vào phòng khách.
Lý Bội Văn đi về phía thư phòng, vui vẻ nói: “Tri Nan, anh mau ra đây, anh xem ai tới này?”
Trí Nan!
Là Hoàng Càn tự đặt cho mình, ngày bình thường vợ ông đều gọi ông là Tri Nan.
*Ai tới thế?”
Giọng nói cởi mở của Hoàng Càn truyền đến, sau đó mặc một áo Jacket nâu, nho nhã tiến ra từ thư phòng.
Ông nhìn thấy Trần Ninh, không khỏi bất ngờ nói: “Ò, là Thiếu soái, khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!”
Trần Ninh cười nói: “Mạo muội tới chơi, Hoàng các lão thứ lỗi.”
Hoàng Càn cười ha hả nói: “Không mạo muội, không mạo muội, tôi đã sớm muốn kết giao với Thiếu soái ngài, nhưng một mực không có cơ hội, không ngờ hôm nay Thiếu soái ngài lại tới.”
Lý Bội Văn thừa cơ đem chuyện mẹ con cô gặp nguy hiểm ở siêu thị, Trần Ninh ra tay cứu giúp nói ra.
Hoàng Càn vội vàng lại nói một trận lời cảm kích với Trần Ninh.
Sau đó ông để Lý Bội Văn xuống bếp, ông muốn lấy ra Hoa Điêu ông cắt giấu kỹ, bồi Thiếu soái uống hai chén.
Sau khi hai người ngồi xuống phòng khách, Lý Bội Văn pha trà, đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn, con gái Hoàng Nhân Nhân cũng trở về phòng làm bài tập, nhu thuận không quấy rầy người lớn trò chuyện.
Hoàng Càn và Trần Ninh giao lưu, Hoàng Càn từng làm tỉnh tôn ở Bắc Cảnh, Trần Ninh hiện tại là thống soái Bắc Cảnh.
Hai người tất nhiên không khỏi nhắc đến Bắc Cảnh, sau đó tán thưởng và tôn sùng lẫn nhau.
Đồng thời rất nhiều suy nghĩ của hai người giống nhau, càng nói càng cảm giác hợp nhau, chỉ hận vì gặp nhau quá muộn, nếu như không phải là bởi vì thân phận hai người đặc thù, đoán chừng đều đã chặt đầu gà đốt giấy vàng, kết bái trở thành huynh đệ khác phái.
Đương nhiên, về sau hai người được vinh dự là đế quốc song bích, trở thành một đoạn giai thoại, chuyện sau này tạm thời không nhắc tới.
Lý Bội Văn làm xong đồ ăn, một nhà ba người bọn họ cùng Trần Ninh ngồi xuống ăn cơm.
Hoàng Càn mở Hoa Điêu ông ấy trân quý cất giữ vài chục năm, cùng Trần Ninh uống hai chén.
Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu!
Hoàng Càn và Trần Ninh trò chuyện một chút, chậm rãi nhắc đến thế cục triều đình.
Hoàng Càn hỏi dò Trần Ninh nói: “Thiếu soái…”
Trần Ninh cười nói: “Hoàng các lão, chúng ta trước kia là quân tử chi giao, hiện tại là mới gặp đã thân, tôi thấy chúng ta cũng không lên xưng hô bằng chức vị nữa.”
Hoàng Càn cũng có ý đó, lập tức nói: “Vậy được, tôi già hơn mấy năm, tôi gọi cậu là em Trần đi.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi gọi anh là anh Hoàng.”
Hoàng Hàn cười ha ha cùng Trần Ninh cạn một chén, sau đó mở miệng lần nữa: “Em Trần, lão Quốc chủ sắp thoái vị, về sau cậu thấy thế nào?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hôm nay thầy vừa tìm tôi nói chuyện, nói đến chuyện để tôi nhập các thất bại.”
“Mặt khác, ông ấy nói Hạng Thành vẫn là một ứng cử cho.
vị trí Quốc chủ đời sau, ông ấy dự định toàn lực đề cử La Trí Tuyền, để La lão cùng Hạng Thành tranh giành một trận.”
Hoàng Càn gật gật đầu: “Người lão Quốc chủ ủng hộ không tệ, La Trí Tuyền lão luyện thận trọng.”
Trần Ninh nhìn về phía Hoàng Càn: “Đây là lời thật lòng của anh Hoàng?”
Hoàng Càn nhìn hiện trường ngoại trừ Trần Ninh và vợ con ông ra, không có người khác, đến đội trưởng cảnh vệ cũng ở bên ngoài.
Ông hơi hạ giọng, nói: “La Trí Tuyền lão luyện thận trọng, nhưng bảo thủ có thừa, quả thực là khí phách lớn.”
“Hơn nữa chưa từng có tiền lệ người cùng một phe phái liên tục đảm nhiệm vị trí Quốc chủ, lão Quốc chủ muốn để La Trí Tuyền cạnh tranh vị trí Quốc chủ đời tiếp theo, chỉ sợ cơ hội xa vời.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Đúng, cái nhìn của tôi cũng giống của anh Hoàng.”
Hoàng Càn nhịn không được nói: “Nếu cậu đã thấy La Trí Tuyền không có cách nào cạnh tranh với Hạng Thành, vậy vì sao cậu không khuyên giải lão Quốc chủ thay đổi tính toán?”
Trần Ninh cười khổ: “Chuyện thầy đã quyết, tôi mở miệng cũng không thể bỏ ý nghĩ của ông ấy, khẳng định là ông ấy phải thử rồi mới bằng lòng bỏ qua.”
Hoàng Càn nói: “Hạng Thành mặt ngoài ỗn trọng, kì thực.
làm người nghiêm khắc, mặt ngoài tha thứ, nội tâm mang thù.”
*Ông ta làm Quốc chủ, khả năng đối với quốc gia mà nói, đối với rất nhiều quốc sĩ mà nói, không phải chuyện tốt.”
Trần Ninh cười nói: “Anh Hoàng anh phải nói là với tôi mà nói không phải là chuyện tốt, bởi vì sau khi ông ta lên chức, việc đầu tiên có lẽ là tính sổ với tôi.”
Hoàng Càn cười khổ nói: “Em Trần cậu cái gì cũng tốt, chính điều đôi khi sắc sảo quá mức, dễ đắc tội với người khác.”