Chương 969:
Hạng Tây Sở nhìn thấy Giang Dật Chu đi về phía này, còn tưởng rằng Giang Dật Chu là đến để chào hỏi hắn, khuôn mặt vui vẻ đứng nên nói.
Nhưng, điều khiến anh ta trợn tròn mắt là.
Giang Dật Chu vậy mà lại không thèm để ý đến hắn, đi thẳng qua người hắn, đi về phía Trần Ninh.
Giang Dật Chu cười tươi như hoa nói: “Thưa quý ngài, vừa nãy nghệ sư pha trà của chúng tôi, đã dùng sai nước, sau lại dùng sai lá trà, tôi rất là xin lỗi.”
“Tôi cầm lá trà gốc của Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào đến, tự mình pha trà cho quý khách.”
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường nghe vậy đều bắt đầu xôn xao!
Trước kia, có một tên nhà giàu phía Nam, vừa đến đã đưa ra giá 100 triệu tệ, nhất định phải để Giang Dật Chu pha trà cho anh ta, nhưng Giang Dật Chu không chút do dự từ chối.
Mấy năm trước, Hạng Tây Sở Thủ đô một trong những vị thiếu gia có quyền thế nhất, cũng muốn được Giang Dật Chu tự tay pha trà, uống trà cùng anh ta, nhưng cũng bị Giang Dật Chu từ chối.
Giang tiên tử trước đến nay luôn coi quyền thế như mây bay, vẫn luôn cao cao tại thượng, hôm nay vậy mà lại chủ động đưa ra lá trà cao cấp, tự mình pha trà cho Trần Ninh?
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Trần Ninh, đều là ánh mắt hâm mộ.
Hạng Tây Sở ở cách đó không xa chật vật đứng, sắc mặt tái xanh, ánh mắt nhìn Trần Ninh, trừ ghen ghét đố ky ra, thì còn mang theo cả hận ý.
Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai thì là được sủng mà sinh sợ, hai người vội vàng đứng lên, cười nói: “Ha ha, chúng ta nào dám đề Giang tiên tử tự tay pha trà…”
Giang Dật Chu lại không để ý đến Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai, chỉ mỉm cười nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lại từ đầu đến cuối cũng không nhìn Giang Dật Chu một chút, trong ánh mắt của anh chỉ có vợ mình là Tống Sính Đình đang ngồi ở bên cạnh, Giang Dật Chu trước mặt anh dường như chỉ là một người phục vụ pha trà rót nước.
Anh thản nhiên nói: “Pha đi!”
Giang Dật Chu rất tự tin với vẻ đẹp của mình, cũng tự nhận mình là một người vừa có vẻ đẹp vừa có tài năng, những người trong giới quyền quý thích cô ta cũng không biết có bao nhiêu người, nhưng cô ta lại chưa từng nể mặt bắt kỳ ai.
Trần Ninh ở trước mặt này, lại không thèm liếc nhìn cô ta đến một cái.
Điều này khiến cô ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, cũng cảm thấy tức giận.
Nhưng mà, cô ta nhìn qua Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh, phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp và khí chất đều không kém cô ta, khiến cho trong lòng cô ta có một loại xúc động muốn tranh cao tháp với Tống Sính Đình.
Cô ta lễ phép cười, sau đó bắt đầu pha trà.
Đun nước pha trà, châm trà rót ra từng chén, động tác lưu loát, khiến người khác nhìn cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Mọi người ở hiện trường nhìn thấy đều rốt rít khen hay.
Cô ta nhìn về phía Trần Ninh, nói: “Thưa tiên sinh, mời tiên sinh thưởng thức.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Được!”
Giang Dật Chu thấy trong cả quá trình pha trà Trần Ninh đều không thèm nhìn cô ta, khiến cho lòng tự tôn của cô ta bị k1ch thích.
Sắc mặt cô ta bình tĩnh nói: “Tối nay nghệ nhân pha trà của chúng tôi phục vụ quý khách không được tốt, làm mắt hứng uống trà của anh, cho phép tôi tự mình đánh đàn, tăng thêm hứng thú uống trà cho anh.”
Nói xong, cô ta liền đi về phía đài đáng đàn gần đó, xung quanh đài đánh đàn thanh lịch được treo một lớp màn mỏng bên trong đặt một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn đặt một chiếc đàn cổ.
Tất cả khách có mặt ở quán trà, nhìn thấy Giang tiên tử muốn đánh đàn, người nào người đấy đều giống như đang nhìn minh tỉnh mở Concept vậy, vô cùng kích động.
Giang Dật Chu đốt hương chuẩn bị đánh đàn.
Tiếng đàn vang lên, vô cùng dễ nghe.
Cô ta đánh Quảng Lăng khúc!
Khi thì mưa to gió lớn, khi thì gió mát lướt qua.
Đàn xong khúc nhạc này, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm.
Đến ngay cả Hạng Tây Sở ngày thường tự cao tự đại, cũng không nhịn được dẫn đầu lớn tiếng khen hay: “Hay!”
Tống Sính Đình nhìn về phía Trần Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Chồng, anh cảm thấy tiếng đàn của Giang tiểu thư này như thế nào?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Kỹ thuật pha trà của cô ta cũng được tính là bình thường, nhưng kỹ thuật đánh đàn còn không bằng kỹ thuật pha trà của cô ta.”
Âm thanh đánh giá Giang Dật Chu của Trần Ninh không lớn.
Nhưng vừa hay lại bị Hạng Tây Sở ở bên cạnh nghe không sót một chữ, sắc mặt Hạng Tây Sở đột nhiên trở nên lạnh.
Anh ta không cho phép bắt kỳ ai nói xấu Giang tiểu thư, chỉ nói nửa câu nói xấu cũng không được.