Chương 931:
Trần Ninh nói: “Vậy ông lập tức chỉ thị cho các bác sĩ và y tá giữ bí mật tuyệt đối, sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng Tiếu Kiến Bân đã được giải cứu thành công và chuyển đến khu ICU.”“
Điền Vệ Long nghe vậy thì sửng sờ, sau đó ông trừng to mắt hỏi: “Thiếu soái, ngài muốn nhử mồi câu cá sao?”
Tràn Ninh nhàn nhạt nói: “Tiếu Kiến Bân là nhân vật chủ chốt, nếu ông ta vẫn chưa chết thì y như cái gai trong họng Đường Bá An, khiến cho ông ta ăn không ngon ngủ không yên, ông ta nhất định sẽ phái người đến giết Tiếu Kiến Bân.”
Điền Vệ Long cười nói: “Nếu như bọn họ phái người đến vậy thì chúng ta sẽ bắt người họ phái đến lại, đủ để chứng minh việc này có liên quan đến bọn họ.”
Trần Ninh nói: “Đúng vậy, hơn nữa còn có lời khai của Trương Kiến Vũ, cho dù Đường Bá An là Các lão thì cũng khó mà tẩy sạch quan hệ được.”
Điền Vệ Long có chút kích động!
Nhưng ông lại nhanh chóng cảm thấy hụt hãng, thở dài nói: “Nhưng Đường Bá An là một thành viên của Nội các, hơn nữa Quốc chủ hiện đang bị bệnh. Chỉ dựa vào chúng ta thì khó mà định tội Đường Bá An được.”
Trần Ninh nói: “Điền tướng quân, chúng ta phải cố hết sức làm tốt phần việc của mình, phần còn lại sẽ do trời định.”
Điền Vệ Long nói: “Đúng vậy, chúng ta cứ làm tốt mọi thứ trước đã, phần còn lại để cho ông trời sắp xép vậy.”
Ban đêm khuya khoắt!
Bệnh viện Quân y, khu chăm sóc đặc biệt ICU.
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang xuất hiện trong hành lang yên tĩnh.
Trước cửa một phòng bệnh, có hai người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế canh gác.
Lúc này, cả hai người vệ sĩ này đều đã gà gà gật gật.
Hai người nghe thấy tiếng có tiếng bước chân thì liền ngắng đầu lên nhìn, thấy chỉ là một bác sĩ đi qua thì không để ý nữa, tiếp tục cúi đầu xuống, nhắm mắt gà gật.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng, đeo khẩu trang này chính là Huyền Phong.
Huyền Phong là môn khách của Đường Bá An, hay còn được gọi là người dọn bãi của Đường các lão.
Lần này hắn được lệnh phải giết Tiếu Kiến Bân.
Hắn nhìn hai tên bảo vệ đang ngái ngủ ở cửa, không khỏi lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó lập tức ra tay.
Xoeẹt xoẹtl Hắn cầm dao găm chém hai nhát vào cổ hai người vệ sĩ canh cửa.
Hai người vệ sĩ lập tức bắt tỉnh ngay tại chỗ.
Két!
Hắn nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Đèn trong phòng đều đã được tắt, căn phòng mờ tối.
Hắn mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, trên người đắp chăn.
Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, cầm con dao găm trên tay, hắn bước tới chỗ giường bệnh, nhắm ngay.
vị trí tim của người đó đâm mạnh xuống.
Bốp!
Lưỡi dao xuyên qua chăn bông, sau đó đâm vào vật thể trên giường, tạo ra một tiếng động lạ.
Vẻ mặt Huyền Phong lập tức thay đổi.
Vật bị dao của hắn đâm vào chắc chắn không phải là người!
Hắn kinh hãi, đưa tay giật tắm chăn trên giường ra, nhìn thấy rõ vật nằm trên giường hóa ra là chỉ là một hình nộm người bằng cao su giống mấy con ma-no-canh trong cửa hàng quần áo.
Huyền Phong nhìn thấy con ma-no-canh trên giường, trong lòng bỗng chốc vô cùng hoảng hốt, hắn cảm giác mình như con mồi đã rơi vào bẫy của thợ săn.
Cùng lúc này, đèn trong phòng đột nhiên đồng loạt sáng lên.
Cả người hắn lập tức bị lộ diện trước ánh sáng.
Lúc này, Điển Chử mang theo Bát Vệ Hỗ và một lượng lớn binh lính thuộc bộ đội phòng vệ tiến vào.
Điền Chử nhìn Huyền Phong nhếch mép: “Thiếu soái của chúng tôi biết rõ anh sẽ đến để giết người diệt khẩu. Nếu anh đã đến thì cứ ở lại đây đi.”
Điển Chử nói xong, giống như một con hỗ nhào đến, vồ lấy Huyền Phong.
Huyền Phong nhanh như chớp bổ một dao về phía Điển Chử, Điển Chử tránh được lưỡi dao, đắm Huyền Phong một cú.
Huyền Phong “hự” một tiếng, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.