Chương 882:
Hai người Phong Vân nghe vậy, quay sang nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói: “Tuân lệnh.”
Nói xong, cả hai đều đều tuỳ tiện cầm lấy vũ khí trên giá vũ khí bên cạnh, sau đó một trái một phải đi về phía Trần Ninh.
Trương Phong sử dụng một cây đao dài hẹp, trong khi Lý Vân sử dụng một cây thương dài có tua chỉ đỏ.
Bước đi của hai người họ rất đều, tưởng chậm mà nhanh, trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh Trần Ninh.
Lý Vân thấp giọng hét lên một tiếng: “Chiến Thần Bắc Cảnh, tiếp chiêu đi, yaI”
Anh ta vừa la lên, cây thương liền như một con rồng cắt ngang bầu trời, nhanh như chớp đâm về phía cổ họng Trần Ninh.
Trần Ninh lùi về sau một phút, hơi ngả người ra sau, tránh được cây thương dài của Lý Vân.
Lý Vân không ngừng động tác trong tay, cổ tay của anh ta lắc một cái, trường thương đâm nhanh như chớp loé ánh lên những đoá hoa ánh bạc, đâm về phía vai và trán của Trần Ninh.
Trần Ninh lại nhàn nhã giống như đang dạo chơi trong vườn hoa, tuỳ ý bước vài bước, lại dễ dàng tránh được mũi thương của Lý Vân.
Lý Vân rống lên, dướii chân đạp “rầm” một cái bật nhảy lên cao.
Anh ta tung người lên cao, hai tay cầm chắc thương, dùng một chiêu phá núi, đâm mạnh ngọn thương về phía Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn như một chú cá trạch dễ dàng né được!
Cây thương của Lý Vân đâm thẳng lên nền đất, vang lên một tiếng “rằm” thật lớn, gạch đá màu lục lam trên mặt đất b đập tan thành từng mảnh…
Đúng lúc này, Trương Phong, người vẫn đang chờ cơ hội để ra tay, lập tức di chuyển, cầm đao chém về phía Trần Ninh.
Tốc độ của cây đao này nhanh như sắm chớp, lực mạnh khôn lường.
Lạc Hoa và những người khác đều lộ ra vẻ mặt kích động, tâm huyết dâng trào.
Vẻ mặt Điển Chử và Bát Hỗ Vệ lại có chút trầm trọng!
Đồng Kha không khỏi sợ hãi la lên: “Anh rẻ, cẩn thận!”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên, làm một động tác giống như đang gảy đàn tranh…
Rầm!
Ngón tay của Trần Ninh búng nhẹ vào đao của Trương Phong, thanh đao vỡ tan như tắm kính trúng đạn.
Đồng tử Trương Phong giãn to ra, mặt hắn ta lộ ra vẻ kinh hãi.
Thời khắc Trần Ninh dùng ngón tay búng nát vũ khí của đối phương, thì liền tuỳ tay cầm lấy một mảnh vỡ của thanh đao đó, giống như đang ngắt một đoá hoa bẻ một cái lá, vung tay búng nó về phía Trương Phong Xoetl Mảnh vỡ mang theo một cơn gió độc, bắn r4 như một viên đạn.
Trương Phong không kp phòng b, trực tiếp b mảnh vỡ đâm thẳng vào trong ngực, trên ngực anh ta nở ra một đóa hoa máu, cả người văng ra xa như diều đứt dây.
Rầm!
Trương Phong văng xuống ngay dưới chân của Lạc Hoa, b thương nặng đến nỗi cận kề cái chết, anh ta thậm chí còn không có sức để bò dậy.
Ngay lúc Trần Ninh đánh bại Trương Phong!
Lý Vân đã cầm cây thương tua đỏ, lại lần nữa đâm về phía Trần Ninh.
“Hoa Thiên Thụ!”
Chỉ nghe thấy Lý Vân gầm một tiếng, cây thương dài trong tay anh ta múa lên vô cùng sinh động.
Khắp nơi đều xuất hiện hình dáng của cây thương, giống như những con rồng bạc đang nhảy múa trên cả bầu trời, khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, chỉ cảm thấy có vô số cây thương, như hoa lê rơi xuống, lao về phía Trần Ninh.
Đối diện với hàng ngàn cây thương như vậy nhưng Trần Ninh vẫn vô cùng ung dung, bình tĩnh.
Anh vươn tay ra, bất ngờ chộp lấy một mũi thương tua chỉ đỏ của đối phương.
Trong khoảnh khắc, tất cả những cái bóng trên bầu trời đều biến mắt.
Lý Vân trợn to hai mắt, há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Trần Ninh nắm lấy đầu thương của đối phương, khẽ dùng lực kéo về phía mình.
Lý Vân đứng không vững, b kéo ngã về phía Trần Ninh.
Vào lúc Trần Ninh kéo đối thủ qua, anh đã quay ngược đầu cây thương lại.
Phập!
Tay thương trên tay đâm mạnh vào ngực Lý Vân, trực tiếp đâm nát xương lồng ng.ực của Lý Vân, hơn nữa còn dùng một lực mạnh lao vào khoang ngực của Lý Vân, đâm nát toàn bộ nội tạng của Lý Vân.
Phụt!
Lý Vân phun ra một ngụm máu, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt như một tờ.
giấy vàng, hấp hồi từng hơi thở.