Chương 855:
Hạng lão nói: “Trên thực tế, bây giờ Trần Ninh đã đang trên đường tìm con và Lạc Thiếu Minh để tính số rồi.”
Hạng Minh Nguyệt không nhịn được nói: “Cho dù anh ta nghi ngờ là con và Lạc Thiếu Minh làm, nhưng anh ta không có chứng cứ xác thực, anh ta cũng không dám động vào chúng con, cùng lắm bọn con đầy thuộc hạ ra gánh họa, làm ma chết thay, cho anh ta một lời giải thích là được rồi.”
Hạng lão cười lạnh: “Con cho rằng Trần Ninh là loại người gì, cậu ta là sát thần nổi tiếng, con cho rằng cậu ta giết con và Lạc Thiếu Minh thì cần chứng cứ sao? “
“Chỉ cần cậu ta nhận định là hai đứa làm, hai đứa chết chắc rồi.”
Sắc mặt Hạng Minh Nguyệt hoàn toàn thay đổi .
Hạng lão nói: “Trung Hải một phút con cũng không thể ở nữa, cha đã sắp xếp cho con một phi cơ chuyên dụng loại nhỏ rồi, con nhanh chóng ngồi lên chuyên cơ, quay về Thủ đô đi.”
“Chỉ cần con trở về đến Thủ đô, cha có thể bảo vệ được sự an toàn của con.”
Hạng Minh Nguyệt không nói gì nữa, lập tức đem Vương Phúc và máy vệ sĩ cao cấp của cô ta, đến chào tạm biệt với Lạc Thiếu Minh cũng không chào, trực tiếp đi cửa sau của câu lạc bộ, không từ mà biệt, giống như chạy trốn rời khỏi nơi này vậy.
Cô ta vừa mới rời khỏi câu lạc bộ Phỉ Thuý không được bao lâu, trên đường đi đến sân bay, liền gặp được không ít xe cảnh sát, quân sự tiêu sái phóng qua, toàn bộ đều hướng đến câu lạc bộ Phỉ Thuý.
Mặt cô ta là sự sợ hãi và lo lắng!
Cô ta biết chắc chắn là Trần Ninh điều động cảnh sát, quân đội bao vây câu lạc bộ Phỉ Thuý, tìm cô ta và Lạc Thiếu Minh tính sổ!
Cô ta bị dọa đến nỗi giọng nói có chút run ry: “Vương Phúc, tăng tốc nhanh lên để nhanh chóng đến sân bay, chúng ta bất buộc phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.”
‘Vương Phúc nói: “Rõ!”
Câu lạc bộ Phi Thuý.
Lạc Thiếu Minh đang khó hiểu tại sao Hạng Minh Nguyệt đi nghe điện thoại lại lâu như vậy.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bao vang lên một tiếng ầm ầm rất to, bị người ta trực tiếp đạp ra.
Động tĩnh vô cùng lớn, trực tiếp đem Lạc Thiếu Minh và các thuộc hạ bên cạnh anh ta bị dọa một cái.
Sau đó liền nhìn thấy Điển Chử thân hình to lớn dẫn theo Bát Hỗ Vệ tiền vào.
Sau khi Điển Chử và Bát Hỗổ Vệ đi vào, tự động phân tách thành hai phía.
Sau đó, liền nhìn thấy Trần Ninh gương mặt đầy lạnh lùng, bình tĩnh bước vào.
Lạc Thiếu Minh thấy vậy đột nhiên kinh sợ.
Anh ta và Trần Ninh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đôi bên như tấn công lôi hỏa, giống như trong không khí va chạm ra ra tia lửa vậy.
Đám thuộc hạ của Lạc gia bên cạnh Lạc Thiếu Minh cũng ý thức được Trần Ninh đến có ý không tốt, mỗi người đều như tiếp kẻ thù, toàn bộ đứng ở bên cạnh người Lạc Thiếu Minh, bày trận đón tiếp, tức giận nhìn Trần Ninh.
Thuộc hạ hàng đầu thân thuộc của Lạc Thiếu Minh – Từ Vĩnh Cường, vội vàng biểu hiện trước mặt thiếu chủ. Lạc Thiếu Minh còn chưa mở lời, hắn đã lên trước chỉ Trần Ninh, kiêu ngạo nói: “Ai cho các người vào đây?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ninh, đột nhiên rơi trên người Từ Vĩnh Cường.
Với lại, khi ánh mắt của Trần Ninh đồng thời rơi trên người Từ Vĩnh Cường, Điển Chử đã ra tay.
Từ Vĩnh Cường chỉ cảm thấy mắt hoa đi, Điển Chử đã xuất hiện ở trước mặt hắn rồi, hắn còn chưa kịp làm ra bắt kì phản ứng gì, cổ đã bị tay có lực mạnh mẽ của Điển Chử bóp!
“Hụ…”
Từ Vĩnh Cường cảm thấy tay của Điển Chử có lực giống như móng vuốt của hồ, bóp đến nỗi hắn không thở được, trực tiếp bị Điển Chử nhấc khỏi mặt đất, hai chân chỉ có thể vùng vẫy bắt lực trong không trung.
Lạc Thiếu Minh đợi người mà xem tình hình, sắc mặt thay đổi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ninh lại nhìn Từ Vĩnh Cường bị Điển Chử một tay nhắc lên, lạnh lùng nói: “Anh chính là Từ Vĩnh Cường, người phóng hỏa ở cô nhỉ viện chính là anh nhỉ?”
Một câu nói!
Khiến sắc mặt của Lạc Thiếu Minh lại thay đổi nữa.
Từ Vĩnh Cường muốn nói, nhưng cổ họng bị Điển Chử bóp chặt lại, hắn căn bản không nói được.
Mặt hắn đỏ bừng lên, biểu cảm đau đón, trong miệng phát ra tiếng, nhưng âm thanh mơ hồ không rõ, miễn cưỡng có thể nghe thấy hắn đang phủ nhận: “Không phải tôi…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, căn cứ tài liệu tôi có được, chính là anh.”
Trần Ninh nói xong.
Năm ngón tay của Điển Chử dùng lực, răng rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ của Từ Vĩnh Cường, sau đó đem cơ.
thể của Từ Vĩnh Cường giống như con chó chét vứt trước mặt của Lạc thiếu Minh.