Chương 844:
Rất nhanh, sau khi đoàn xe dừng hẳn trước cửa khách sạn, trên máy chiếc xe cờ đỏ, mấy người đàn ông trung niên bước xuống.
Những người đàn ông trung niên này, người mỗi một người đều mặc áo khoác màu xám tro, hiền hoà lại lộ ra vẻ uy nghiêm, mỗi một người đều có khí thế của lãnh đạo cấp cao.
Ông chủ Chu Sùng Hỉ của khách sạn Nguyệt Bán Loan, nhìn thấy máy vị đại lão, liền thất thanh hô lên tại chỗ.
“Trời ơi!”
“Lưu bộ trưởng!”
“Vương bộ trưởng!”
Thì ra, đi tuốt ở đẳng trước, lại là bộ trưởng Bộ nông nghiệp Lưu Đắc Thuận, còn có Bộ trưởng bộ giao thông ‘Vương Hàn.
Phía sau, còn đi theo máy vị lãnh đạo lớn.
Phía sau nữa, là số lượng lớn hàng loạt nhân viên và vệ Sĩ.
Nhóm người Tống Sính Đình, nghe thầy Chu Sùng Hỉ kêu lên, biết được thân phận những đại lãnh đạo trước mắt này, toàn bộ đều sợ ngây người.
Lưu bộ trưởng, là cha của Lưu Kiến Minh.
Vương bộ trưởng, là cha của Vương Hải Phong.
Mấy lãnh đạo lớn khác đi theo, cũng là máy cha của các thái tử Thủ đô.
Các công chúa quyền thiếu thái tử Thủ đô, đem khách tham gia tiệc sinh nhật của Tống Sính Đình, toàn bộ đều kêu đi.
Nhưng, Trần Ninh lại trực tiếp đem cha của công chúa quyền thiếu thái tử, đều gọi tới?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, mặt đầy chắn động.
Trần Ninh đây cũng quá trâu đi!
Chỉ thấy Lưu Đắc Thuận và Vương Hàn cùng các lãnh đạo lớn, bước nhanh đi tới trước mặt Trần Ninh, rất cung kính hỏi thăm sức khỏe: “Xin chào Thiếu soái!”
“Chúng tôi nhận được điện thoại của Thiếu soái, lập tức liền chạy tới tham gia tiệc rượu sinh nhật của Thiếu soái phu nhân.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi còn chuẩn bị một chút lễ mọn, không đáng để ý đến, xin vui lòng nhận.”
Nhóm người Lưu Đắc Thuận và Vương Hàn, rối rít dâng lên lễ vật.
Trần Ninh mỉm cười phân phó người nhà, nhận lấy lễ vật.
Anh nhìn nhóm người Lưu Đắc Thuận, nhóm người Lưu Đắc Thuận rõ ràng có chút sợ hãi bất an.
Lưu Đắc Thuận bọn họ, quả thật tháp thỏm!
Con trai bọn họ, và Hạng Minh Nguyệt sáp nhập vào nhau, đối nghịch với Thiếu soái.
Thời điểm bọn họ nhận được điện thoại của Trần Ninh, da đầu liền tê dại, vô cùng khẩn cấp chạy tới Trung Hải, mục đích chính là vì chịu tội với Thiếu soái.
Trước đây không lâu Thiếu soái ở Bắc Cảnh diệt Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh, ở thành phố Đông HẢI Tô Hàng bắt Tần Thành tướng quân.
Ai đối nghịch với Thiếu soái, cũng không có kết quả tốt.
Lưu Đắc Thuận và Vương Hàn bọn họ, biết con trai mình lại lớn gan bọc trời làm khó dễ với Thiếu soái, người bọn họ đổ mồ hôi lạnh, bị dọa sợ ngàn dặm xa xôi chạy tới chịu tội với Trần Ninh.
Trần Ninh cười híp mắt nói: “Lưu bộ trưởng Vương bộ trưởng, các vị nhận được điện thoại của tôi, không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới tham gia tiệc rượu sinh nhật của vợ con tôi, thật là đa tạ.”
“Đi, mời vào bên trong, tôi cùng các vị lãnh đạo uống một ly.”
Đám Lưu Đắc Thuận và Vương Hàn, vốn lo lắng Thiếu soái có khi nào vì con của bọn họ làm xằng làm bậy mà giận cá chém thớt bọn họ hay không?
Bây giờ thấy mặt Trần Ninh tươi cười, như tắm gió xuân, bọn họ liền âm thầm yên lòng.
Xem ra, Thiếu soái thât sự không có ý muốn cùng bọn họ SO đo.
Bọn họ yên lòng, rồi rít nói: “Thiều soái, mời.”
Mọi người đi tới hiện trường tiệc rượu, vợ chồng Trần Ninh đi cùng nhóm người Lưu Đắc Thuận, Vương Hàn uống ly rượu sâm panh, mọi người trò chuyện không bao lâu, hiện trường liền có không ít nhân vật nỗi tiếng Trung Hải rồi rít chạy tới.
Những người kia vốn là phái đi tham gia buổi tiệc quyền quý của công chúa quyền thiếu, lúc này đều rối rít hiện thân ở hiện trường tiệc rượu.
“Tống tiểu thư, tiểu nhân tới trễ, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
“Tống tổng, mới vừa trên đường kẹt xe, kẻ hèn này tới chậm, tự phạt ba ly, cũng thuận tiện chúc cô sinh nhật vui về “Lạc Lạc, Trần phu nhân, lão hủ dày công chuẩn bị cho cô một món quà, tới hơi chậm, mong cô không trách tội.”
Những người này vào cửa, đều rồi rít tìm lý do tới trễ, hơn nữa còn nói xin lỗi với Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình đương nhiên hiểu rõ những người này trước đó là chạy tới tham gia buổi tiệc của công chúa quyền thiếu, bây giờ chạy tới nơi này, là bởi vì biết được Trần Ninh đem cha của công chúa quyền thiếu đều gọi tới nơi này.
Có điều, nhìn thấu nhưng không nói trắng ra.