Chương 840:
Trần Ninh vẫn thong dong như trước, anh nhìn thái độ kiêu ngạo của Lưu Kiến Minh, thản nhiên nói: “Tiểu bằng hữu, chẳng lẽ không ai đã dạy cậu, nói nhiều quá thì không tốt sao.
Vừa nối xong, Trần Ninh liền nâng tay lên.
Gió to nổi lên, gào thét mà tới.
Bốp!
Trần Ninh cho Lưu Kiến Minh một cái tát.
Bịch!
Lưu Kiến Minh bị tát bay xa vài mét, ngã trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn in dấu vết của bàn tay, trên khóe miệng tràn ra chút máu.
Anh ta bụm mặt, không dám tin vào mắt mình.
Tắt cả mọi người ở đó đều sợ ngây người, im lặng đến nỗi có thể nghe được âm thanh của một chiếc kim rơi.
Sau một lúc lâu!
Trên mặt đau đớn, rốt cục làm cho Lưu Kiến Minh khôi phục lại tinh thần, anh ta đỏ mặt tía tai quát: “Anh dám đánh tôi?”
Trần Ninh bình thản nói: “Các cậu dám can đảm chạy đến nơi này quấy rồi tôi, không phải là bảo tôi đánh sao?”
Lưu Kiến Minh phẫn nộ như điên, định cùng Trần Ninh liều mạng.
Hạng Minh Nguyệt ngăn Lưu Kiến Minh lại!
Cô ta lạnh lùng nhìn Trần Ninh nói: “Tiên sinh, Lưu thiếu tốt xấu gì cũng là công tử nhà giàu có ở Thủ đô, cha của anh ta cũng là người có chức lớn, anh không nói một lời liền đánh người ta, có chút quá đáng rồi.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi, tôi không muốn so đo với mấy người, tốt nhất là mấy người cút đi cho tôi…”
Hạng Minh Nguyệt cười lạnh: “Ha hả, xem ra anh rất tự tin với thực lực của chính mình, coi chúng tôi như những quả hồng mềm nhữn hay sao?”
“Nhưng mà xem ra hôm nay anh phải trả giá cho sự ngông cuồng của chính mình rồi.”
Cô ta nói xong liền ra hiệu với thuộc hạ ở bên cạnh.
Lập tức, những thuộc hạ của cô ta, ở đó cũng khoảng tầm hai chục người, lấy ra dao găm, nhanh như chớp xông về phía Trần Ninh.
Chu Sùng Hỉ cùng đám người Trương Thiến, nhìn thấy cảnh Thiếu soái cùng đám tiểu tư công tử từ Thủ đô đánh nhau, bọn họ đều thay đổi sắc mặt, vô cùng hoảng sợ.
Nếu Thiếu soái ở khách sạn của họ gặp chuyện không may, bọn họ cũng gặp xui xẻo.
Ngay tại thời điểm hai mươi tên cằm dao găm phi tới chỗ Trần Ninh, Điển Chử đã trầm giọng quát: “Bảo vệ Thiếu soái!”
Sau khi lời nói vang lên, thân hình anh cũng di chuyển, nhanh đến đáng sợ.
Điển Chử tiến nhanh về trước, răng rắc rút ra mã tấu ở bên hông.
Ánh đao như có như không loé lên.
Nháy mắt phần bị chặt đứt của chân tay bay tán loạn, máu tươi vầy ra, đồng thời không ít tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Điển Chử này sắc bén khí phách đi một đao, liền chặt đứt cánh tay của năm người, khiến cho bọn họ kêu gào thảm thiết rồi rút lui.
Một đao đáng sợ, làm cho bọn người Hạng Minh Nguyệt cảm thấy hoảng sợ.
Những tên còn lại này đánh về phía Trần Ninh, một đám đều chưa có tới gần Trần Ninh, đã bị Bát Hổ Vệ chặn lại, đấm cho vài quyền.
Bịch bịch bịch….
Hơn hai ơi tên cao thủ đánh về phía Trần Ninh vừa nãy, trong chồng lát đã nằm trên vũng máu.
Lưu Kiến Minh cùng Vương Hải Phong thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Hạng Minh Nguyệt cũng vỗ mạnh tay bốp bốp bốp, cô ta cười lạnh nói: “Lợi hại lợi hại, những thuộc hạ của anh, đều là chiến lực vô song, trách không được anh lại tự tin như vậy, không hề sợ hãi chút nào.”
“Nhưng mà, người tôi mang đến, không chỉ dừng ở từng này.
Cô ta nói xong liền nhìn về bên phía Vương Phúc!
Vương Phúc hiểu ý, lấy ra bộ đàm: “Các người mau qua đây.
Am!
Àm!
Àm!
Từng đợt gầm gừ của động cơ ô tô truyền đến, sau đó thấy một đoàn xe màu đen gầm rú lao tới, ở đó cũng phải tới trăm chiếc xe.
Maul Maul Một đám đàn ông to lớn, mặc âu phục, đầu húi cua, động tác nhanh nhẹn từ trên xe nhảy xuống tập hợp, ước chừng có khoảng hơn bảy trăm người.
Những người này thân thủ nhanh nhẹn, ánh mắt lợi hại, cả người toát ra một cỗ khí chất mạnh mẽ.
Những người này, đều đến từ cùng một nơi, căn cứ bảo tiêu Nội các.
Căn cứ bảo tiêu Nội Các trong truyền miệng còn có một tên gọi khác vang dội hơn là bảo tiêu Trung Nam Hải.
Thì ra, Hạng Minh Nguyệt lợi dụng thân phận con gái của Hạng lão gia, trực tiếp điều động Bảo tiêu Nội các, lại một phát xuất động hơn bảy trăm cao thủ, đến đối phó Trần Ninh.
Bảo tiêu Nội các, sau khi xuất ngũ đều được các phú hào tranh giành thuê làm bảo vệ cấp cao, bất kỳ ai cũng đều mang tài nghệ tuyệt vời, thực lực phi phàm.
Chu Sùng Hï cùng đám người Trương Thiến, nhìn thấy Hạng Minh Nguyệt một tiếng có thể gọi tới lực lượng bảo tiêu đông như vậy, bọn họ đều sợ chét khiếp.