Chương 830:
Nhưng vào lúc này, một tia hồng quang giống như ngắm bắn đường đạn, bắn nhanh xuyên không gian mà bay tới.
Trong lòng Diệp sư đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh tỉnh.
Anh ta vội vàng rút tay về.
Về điểm hồng quang bắn nhanh mà đến này, vẫn là bắn trúng tay anh ta, tay anh ta giống như bị viên đạn cao su đánh trúng, cả cánh tay phải đều run lên.
Anh ta vội vàng lui về phía sau máy bước, khiếp sợ cúi đầu nhìn ám khí rơi xuống mặt đất, dĩ nhiên là một mẫu đầu thuốc lá.
Một mẫu đầu thuốc lá khói rồng.
Anh ta sợ ngây người!
Rốt cuộc là ai, lại có thể bắn ra một mầu tàn thuốc, uy lực lại không thua gì so với viên đạn cao su?
Anh ta không khỏi nhìn về phía có tàn thuốc bay tới.
Tiếp theo, anh ta chỉ thấy một dáng người cao ngắt đi tới, con ngươi mắt giống như ngôi sao Tống Sính Đình, Đồng Kha, còn có Trần Phượng Hoàng tránh được một kiếp nạn, lúc này cũng thấy được người đàn ông này, đều không khỏi lộ vẻ vui mừng.
“Chồng!”
“Anh rẻ!”
“Trần tiên sinh!”
Âm thanh kích động của ba người con gái, cơ hồ đồng _ thời vang lên.
Diệp Sư rốt cục cũng hiểu được, người vừa mới tới, chính – là Trần Ninh.
Trên mặt anh ta không còn vẻ kinh ngạc, trở lại vẻ mặt cười độc ác: “Ha ha, mày tới rất đúng lúc,tao đỡ được một chuyên đi giết mày.”
Trần Ninh nhìn Tần Phượng Hoàng bị thương nặng, cùng với sự sợ hãi của Tống Sính Đình và Đồng Kha, cách đó không xa còn có các nhân viên an ninh đang năm trên những vũng máu.
Sắc mặt anh trầm xuống: “Nếu anh nói ra là ai sai anh đến, tôi có thể để cho anh một mạng sống.”
Diệp sư cười lạnh nói: “Ha ha, dám can đảm nói với tao như vậy, mày vẫn là người thứ đầu tiên.”
“Cái dũng khí này của mày, tao có thể đáp ứng, sau khi giết mày rồi tao sẽ chăm sóc vợ mày thật cẩn thận.”
Vừa nói xong, Diệp sư liền bắt thình lình động thủ.
Tốc độ của anh ta nhanh đến cực hạn, làm hoa mắt người thường, tốc độ theo không kịp.
Đám người Tống Sính Đình, chỉ có thể nhìn thấy bóng người trùng điệp phi về phía Trần Ninh.
Tống Sính Đình không nhịn được vội nhắc nhở nói: “Trần Ninh, cần thận!”
Quyền trái của Diệp sư giống như pháo đạn, hung hăng lao về phía Trần Ninh.
Trần Ninh cũng nâng tay đánh ra một đòn.
ÀĂm!
Hai nắm đấm của bọn họ đâm vào nhau, phát ra âm thanh giống như tiếng sắm vang rên.
Cơ thể của Trần Ninh đứng yên bất động.
Diệp sư bị lùi về sau mấy bước.
Nhưng vừa nãy, Diệp sư chỉ mới dùng 5 phần thực lực.
Tuy anh ta bị Trần Ninh đánh lui, nhưng anh ta cảm nhận rằng Trần Ninh đã dùng hết sức lực để đánh lui anh ta.
Miệng hắn hơi nhéch lên: “Chiến thần Bắc Cảnh, cũng chỉ như vậy.”
Trần Ninh khoanh tay đứng nhìn, hờ hững nói: “Giết anh, thừa sức.”
Diệp sư nghe vậy sắc mặt trầm xuống: “Đến đi.”
VùI Diệp sư lại lần nữa đánh tới Trần Ninh, giơ lên một quyền.
Trần Ninh hơi ngửa ra sau tránh đòn.
Diệp sư xoay người mở khuỷu tay, lại đánh ra một chiêu hiểm.
Trần Ninh từng bước lùi về phía sau, ung dung né tránh.
Thân hình Diệp sư như ma quỷ, liên tiếp tung ra từng đòn tần công mưa rền gió dữ.
Rằm rập ầm vang..
Diệp sư liền lúc tung ra chục chiêu, nhưng không quyền nào chạm tới Trần Ninh, mà lại đắm vào những cột trong bãi đậu xe, làm cho những chiếc xe xung quanh bị ảnh hưởng.
Một quyền của Diệp sư có thể đánh thủng một lỗ to trên chiếc trụ ở đó, đá một cược có thể khiến cho tất cả ô tô bay ra ngoài, giống như quỷ thần có một không hai.
Đám người Tống Sính Đình đều sợ hãi không dám nói câu nào, sợ rằng Trần Ninh sẽ bị Diệp sư đánh ngã.