Chương 779:
Hồng Kim Cương ngã xuống, va thật mạnh vào nền đất, làm bụi đất bay khắp nơi.
Trên người ông ta đã gãy không biết bao nhiều cái xương, bây giờ ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy được.
Đây còn là bởi vì Trần Ninh đã thu lại lực kịp thời, nếu không chỉ một cú đá của Trần Ninh cũng có thể đá cho ông ta tan xương nát thịt mà chét.
Trần Ninh dửng dưng liếc nhìn Hồng Kim Cương đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bây giờ, có thể nói sự thật cho tôi biết được chưa?”
Hồng Kim Cương chật vật ngẳng đầu lên, kinh hãi nhìn Trần Ninh: “Tôi từ Hoa Hạ đến Đông Doanh, ở đây tạo dựng một chỗ đứng vững chắc, danh tiếng vang xa.
Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai lợi hại như cậu.” “
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?”
Điền Chữ không nhịn được lên tiếng mắng mỏ: “Tên chó mắt mù nhà mày, uổng cho mày là người Hoa Hạ, vây mà lại dám tới giết Thiếu soái Bắc Cảnh chúng ta, chiến thần Hoa Hạ!”
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Chiến thần Hoa Hạt!
Hồng Kim Cương nghe vậy thì cơ thể ông ta run lên như bị sét đánh.
“Hóa ra là chiến thần… tôi thua cũng đáng…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuốc là ai phái các người đến?”
Hồng Kim Cương nói: “Đối phương không nói cho tôi biết thân phận của họ, nhưng dù sao thì tôi cũng là trùm ở đây.
Tôi đã bí mật điều tra danh tính của cậu ta, cậu ta tên là Đường…”
Đúng ngay lúc này, tim Trần Ninh đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, ruột như lửa đốt, quanh năm chỉnh chiến trên chiến trường, lúc này anh có thể ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm.
Anh kông chút do dự, kéo Tống Sính Đình sang một bên để né tránh, đồng thời hét lên: “Có nguy hiểm!”
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng xả súng.
Từng tiếng súng đột ngột vang lên, Hồng Kim Cương trực tiếp bị bắn thành tổ ong bắp cày.
Một số thành viên Hồng Môn cũng bị thương!
Tay súng trong bóng tối sau khi nỗ súng xong lập tức rút lui Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đều muốn đuổi theo!
Trần Ninh hét lên: “Đừng đuổi giặc cùng đường!”
Các thành viên Hồng Môn lúc này đều vây quanh thi thể của Hồng Kim Cương, người nào cũng tức giận hét lên là ai đã làm điều này?
Tần Phượng Hoàng thấp giọng nói với Trần Ninh: “Có lẽ là người đứng sau đến giết người diệt khẩu. May mà Thiếu soái phản ứng kịp. Bằng không tay súng đó chắc chắn sẽ nhắm vào ngài trước.”
Điển Chử nói: “Thiếu soái, để tôi liên lạc với người của chúng ta xem có thể điều tra ra được gì không?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Có lẽ không phải là Thiên hoàng Đông Doanh hay quân đội Đông Doanh.”
“Bởi vì người Đông Doanh nhất định sẽ biết Hồng Kim Cương không phải đối thủ của tôi, bọn họ muốn giết tôi thì nhất định sẽ phái nhiều cao thủ hơn nữa.”
“Hồng Kim Cương nói rằng người chỉ thị ông ta họ Đường!”
“Nếu như tôi đoán không sai, thì cho dù không phải Đường Bá An giở trò sau lưng, thì chắc chắn cũng sẽ liên quan đến người của ông ta.”
Tối hôm đó!
Nhóm người của Trần Ninh trở về khách sạn.
Điển Chử suốt đêm đã vận dụng các mối quan hệ đề điều tra kỹ lưỡng việc Thiếu soái bị tắn công tối này.
Sáng hôm sau, khi Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ăn sáng trong nhà hàng, Điển Chử đã nhận được kết quả.
Cậu cung kính nói với Trần Ninh: “Báo cáo Thiếu soái, thuộc hạ đã điều tra ra được.”
“Người đã chỉ thị Hồng Kim Cương là Đường Khiếu Lâm, con trai của Đường Bá An.”
Trần Ninh nheo mắt: “Đường Khiếu Lâm?”
Anh biết đứa con trai này của Đường Bá An, nghe nói Đường Khiếu Lâm đã từng là một ngôi sao mới chói lọi trong giới chính trị.
Nhưng mà, tuổi trẻ tài cao, vẫn khó tránh được có chút nông nỗi.
Đường Khiếu Lâm từng mắc một sai làm nghiêm trọng, buộc phải nhận lỗi và từ chức.
Sau khi Đường Khiếu Lâm bị buộc phải rời bỏ giới chính trị thì liền gia nhập vào giới thương trường bắt đầu làm ăn, nghe nói bây giờ khối tài sản của anh ta đã lên đến hàng trăm tỷ.
Ngoài ra, cũng có tin đồn rằng Đường Bá An những năm gần đây vẫn đang tìm cách mở đường cho con trai mình, muốn cho con trai lại gia nhập vào giới chính trị trở lại.
Điển Chử lúc này thấp giọng nói: “Đường Khiếu Lâm không chỉ chỉ thị một mình Hồng Kim Cương mà ngay cả chuyện Hoàng tử Haruaki gây chuyện với Thiếu soái trước đây cũng có bàn tay của Đường Khiếu Lâm nhúng vào.”
Trần Ninh hơi nhíu mày: “Ò2?”