Chương 769:
“Tuân lệnh!”
Trong một căn phòng khách trên tầng cao nhất của khách sạn Kyoto.
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi trên ghế sô pha, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng kính cẩn đứng sau lưng họ.
Một người mặc một bộ vest đuôi tôm, tự xưng là tổng quản của hoàng gia Đông Doanh, tên là Tanaka, đang ngoài cười trong không cười nhìn về phía Trần Ninh: “Thiên hoàng của chúng tôi muốn mời hai vợ chồng các vị đến buỏi yến tiệc ngày mai, hai vị nhất định phải đến đấy Cúc Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không có hứng thú.”
Tanaka cười nói: “Tối mai Thiên hoàng của chúng tôi tổ chức yến tiệc, sẽ có đấu giá một số bảo vật quốc gia và di vật văn hóa của Hoa Hạ.”
“Những bảo vật quốc gia và di vật văn hoá này, người Hoa Hạ các vị vẫn luôn muốn mua về lại. Chắc là Trần tiên sinh sẽ có hứng thủ nhỉ?”
Trong cuộc đại nạn chiếm giữ Hoa Hạ, nhiều bảo vật quốc gia và di tích văn hóa của Hoa Hạ đã bị lưu lạc ở nước ngoài.
Bây giờ con Rồng Hoa Hạ đã thức tỉnh, một lần nữa chấn giữ phương Đông.
Rất nhiều chí sĩ đều muốn mua lại các bảo vật quốc gia, di vật văn hóa đã bị thất lạc ở nước ngoài. Tiếc rằng có nhiều bảo vật quốc gia dù có bỏ tiền ra cũng không mua lại được.
Mà trong cung điện của hoàng tộc Đông Doanh lại có không ít những quốc bảo của Hoa Hạ.
Trần Ninh khẽ nhíu mày, cân nhắc lại xem có nên đi gặp mặt Thiên hoàng Đông Doanh hay không?
Tanaka lại cười híp mắt nói: “Trần tiên sinh, Thiên hoàng của chúng tôi đã nói, các vị đã đến đây thì chúng ta đều là bạn cả, vấn đề khác có thể thương lượng từ từ giải quyết.”
“Nếu như không đến thì hai vị cũng thể thoát khỏi Đông Doanh đâu, tôi hy vọng hai vị sẽ không mắc sai lầm.”
Nói xong ông ta liền từ biệt rời đi.
Sau khi Tanaka rời đi, Tống Sính Đình lo lắng, nhỏ nhẹ hỏi: “Chồng, Thiên hoàng Đông Doanh tìm chúng ta kiếm chuyện rồi, buổi tiệc ngày mai chúng ta có nên đi không đây?”
Trần Ninh cười nói: “Chỉ là một Thiên hoàng thôi mà, chẳng là cái định gì cả, vốn anh không định đi.”
“Nhưng mà nếu bọn họ có bảo vật quốc gia và di tích văn hóa của Hoa Hạ thì chúng ta phải đi lấy về, như vậy chuyền đi Đông Doanh này cũng không quá vô ích.”
Ngày hôm sau, Trần Ninh đi cùng Tống Sinh Đình đến Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu.
Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình, cùng với Điển Chử và Tần Phương Hoàng, xuất hiện tại hội sở Fuji.
Hội sở Fuji là hội sở lớn nhất và cao cấp nhất ở Kyoto, chỉ mở cửa cho các hội viên của hội sở.
Người có thể trở thành hội viên của Hội sở Fuji, về cơ bản đều là những người giàu có và quyền lực, không chỉ giàu có mà còn phải có quyền lực.
Chỉ có tiền nhưng không có quyền lực thì không đủ tư cách để trở thành hội viên của Hội sở Fuji.
Tanaka, vị tổng quản hoàng gia khoác trên mình bộ vest đuôi tôm, bước ra đón nhóm người Trần Ninh.
Ông ta nheo mắt cười nói: “Ha ha, vợ chồng Trần tiên sinh đến rồi, Thiên hoàng của chúng tôi và Kiếm thánh ‘Watanabe đã đợi rất lâu rồi.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Làm phiền dẫn đường đi!”
Tanaka cúi người nói: “Mời đi bên này!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi vào theo Tanaka.
Tống Sính Đình rất căng thẳng, cô khẽ nhéo cánh tay của Trần Ninh nói nhỏ với anh: “Chồng, anh phế hoàng tử của bọn họ mà bọn họ vẫn đối đãi với anh khách sáo như vậy, hình như có gì đó không đúng ở đây!”
Trân Ninh cười khẽ: “Em đã đên đây thì cứ yên tâm đi, mọi việc có anh lo!”
Tống Sinh Đình nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, có Trần Ninh ở bên cạnh, cho dù đi vào đầm rồng hang hổ cô cũng không sợ.
Bên trong hội sở được trang hoàng rất lộng lẫy.
Đại sảnh lớn như một sân bóng đá. Thiên hoàng Sùng Minh cùng với rất nhiều thành viên hoàng tộc, còn có rất nhiều quý tộc thượng lưu có quan hệ mật thiết với hoàng tộc, ở đó chờ đợi từ lâu.
Thậm chí, xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ mặc trang phục võ sĩ nhiều màu sắc đứng canh xung quanh.
Thiên hoàng Sùng Minh và các quý tộc khác nhìn thấy Trần Ninh, vẻ mặt cười vô cùng rạng rỡ, ngoài miệng đều chào đón: “Trần tiên sinh đã đến rồi.”
Nhưng những người hộ vệ ở xung quanh thì lại siết chặt vào cán kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trần Ninh.
Bọn họ đây là đang vừa đấm vừa xoa đây mà!
Tanaka giới thiệu với Trần Ninh: “Đây là Thiên hoàng Sùng Minh của chúng tôi, còn không mau quỳ xuống hành lễ với Thiên hoàng?”
Thiên hoàng Sùng Minh khẽ ngẳng mặt lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Trần Ninh.
Mọi người ở đó đều dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh cười khẽ: “Trên đời này ngoại trừ cha mẹ của tôi, không ai có tư cách bắt tôi phải quỳ cả.”
Tanaka, các thành viên hoàng gia đang có mặt ở đó và các vệ binh nghe vậy thì rất tức giận, chuẩn bị tiền lên tấn công Trần Ninh.
Thế nhưng, Thiên hoàng Sùng Minh đã từ tốn lên tiếng: “Mỗi một quốc gia đều có những lễ nghi khác nhau, đừng làm khó Trần tiên sinh.”