Chương 762:
Đường Khiếu Lâm cười lạnh: “Trong nước thì anh ta là đại tướng trấn quốc, nhưng còn ở nước ngoài thì anh ta chẳng là gì cả, động đến anh ta ta cũng không hề khó chút nào.”
Đường Bá An hai mắt sáng lên: “Ý của con là2”
Đường Khiếu Lâm cho biết: “Theo con biết thì Tống Sính Đình, vợ của Trần Ninh, là chủ tịch của tập đoàn dược phẩm Ninh Đại.”
“Hai ngày nữa Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm thế giới sẽ được tổ chức ở Đông Doanh. Tống Sính Đình chắc chắn sẽ được mời đến đó.”
“Trần Ninh đang trong kỳ nghỉ phép, tình cảm giữa vợ chông anh ta lại vô cùng thân mật. Anh ta chắc chăn sẽ đi cùng Tống Sính Đình đến Đông Doanh.”
“Chúng ta chỉ cần nhờ vài người bạn ở Đông Doanh giúp đỡ, diệt Trần Ninh đi là được.”
Đường Bá An nghe vậy thì bật cười sảng khoái: “Ý kiến hay, chuyện này cha giao cho con đấy, nhớ làm cho kín kẽ, hoàn mĩ đấy.”
“Lão già Tần Hằng đó không phải muốn chèn ép chúng ta sao, ông ta lấy mắt Tần Thành của chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ gi3t ch3t cánh tay phải Trần Ninh của ông ta, ăn miếng trả miếng thôi, ha ha ha.”
Ngay lúc này, trong một ngôi nhà ở tiểu khu Giang Tân, thành phố Trung Hải.
Trần Ninh đang ăn tối với Tống Sính Đình và những người khác, Lý Vãn Tình cũng ở đó, cô ăn xong bữa cơm này sẽ quay trở về Tô Hàng.
Tống Sinh Đình cười tươi nói: “Dì nhỏ sắp phải đi máy bay trở về Tô Hàng rồi. Ngày mai, con cũng phải đến Kyoto, Đông Doanh, với vài vị quản lý cấp cao của công ty để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn câu.”
Tống Sính Đình nói xong quay sang nhìn Trần Ninh, trong mắt có vài phần mong đợi, cô giả vờ không quá để ý hỏi: “Chồng, mấy ngày nay anh có rảnh không?”
Trần Ninh cười nói: “Anh vừa mới hoàn thành xong nhiệm vụ chính. Ngày mai anh đi Đông Doanh với eml”
Tông Sính Đình nghe thây vậy thì cười tươi như hoa: “Dạ được!”
Ngày hôm sau.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, cùng với Điển Chử, Tần Phượng Hoàng và một số quản lý cắp cao của tập đoàn Ninh Đại cùng đáp máy bay đến Đông Doanh.
Nhóm người Trần Ninh đến Đông Doanh, nghỉ chân lại trong một khách sạn năm sao.
Vì Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu ngày mai mới bắt đầu, nên nhóm người Trần Ninh,Tống Sính Đình sau khi ăn tối trong khách sạn xong đã ra ngoài đi dạo phó, cảm nhận bầu không khí hữu tình ở nước ngoài.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đến trước một nhà hàng phong cách Izakaya!
() lzakaya là nhà hàng, quán rượu bình dân theo phong cách Đông Doanh với một phần quầy bar và một phần là nhà hàng. Nơi đây phục vụ từ những món ăn bình dân đến sang trọng và cũng là nơi vô cùng phổ biến dành cho việc tụ tập với gia đình, bạn bè hoặc đồng nghiệp.
Tống Sinh Đình nói: “Nghe nói lzakaya ở Đông Doanh rất nổi tiếng, chúng ta vào trong xem một chút đi.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Được!”
Mọi người cùng nhau bước vào lzakayal Nội thất bên trong của lzakaya được trang trí rất tinh xảo, bên trong bày rât nhiêu bàn, ba bôn vị khách ngôi chụm lại với nhau, cùng ăn Oden, uống rượu Sake.
Trần Ninh tìm một bàn ngồi xuống, gọi một vài món ăn và rượu, nếm thử hương vị thức ăn ở đây.
Lúc này, trong phòng bao riêng cách đó không xa.
Đường Khiếu Lâm đang uống rượu, trò chuyện với con trai của Thiên hoàng(*) Đông Doanh, cũng chính là Hoàng tử Haruaki.
(*) Thiên hoàng còn gọi là Ngự Môn hay Đề là tước hiệu của người được tôn là Hoàng đề ở Nhật Bản.
Hoàng tử Haruaki hay còn gọi là Tachibana Haruaki, là người ngang ngược nhất trong số các hoàng tử của Đông Doanh.
Anh ta bị người khác chỉ trích vì một căn bệnh điên và hai sở thích!
Một căn bệnh điên đó chính là khát máu, hai sở thích đó chính là nghiện rượu và háo sắc.
Đường Khiếu Lâm lúc này đang cùng Tachibana Haruaki cụng ly, ánh mắt vẫn luôn lo đễnh nhìn ra phía mặt kính trong suốt một mặt của phòng, bọn họ ở trong phòng bao có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy được tình huống trong phòng bao.
Ở một góc trong sảnh lớn bên ngoài, nhóm người Trần Ninh, Tống Sính Đình đang ăn.
Tachibana Haruaki chú ý tới hành động của Đường Khiếu Lâm, lây làm lạ nói: “Đường tiên sinh, sao anh lại lơ đãng vậy, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Anh ta vô thức nhìn về phía Đường Khiếu Lâm đang nhìn, liền nhìn thấy Tống Sính Đình ở bên ngoài.
Mắt anh ta đột ngột trừng to lên, kinh ngạc nói: “Nàní(*), Kyoto khi nào lại có một tuyệt sắc mĩ nhân như vậy chứ, tại sao tôi không biết?”
(*) ngôn ngữ mạng, được vay mượn từ Nhật Bản, nghĩa là “cái gì”.
Một số vệ sĩ và cận vệ của anh ta thì thầm: “Nhìn dáng dấp thì không giống người Đông Doanh chúng ta, có thể là một phụ nữ xinh đẹp đến từ Hoa Hạ.”
Tachibana Haruaki nham hiểm nhếch khoé miệng nói: “Ha ha, cô gái xinh đẹp của Hoa Hạ, tôi rất thích.”
Khóe miệng Đường Khiếu Lâm lộ ra một nụ cười nhưng không cười, lơ đễnh nói: “Từ lâu tôi đã nghe nói Hoàng tử.
Haruaki rất đào hoa phong lưu, vạn đoá hoa không có đoá nào mà hoàng tử chưa thưởng thức qua, khả năng tán tỉnh vô cùng lợi hại. “
“Không biết hôm nay tôi có thể được chiêm ngưỡng bản lĩnh của ngài không nhỉ, cứ lấy cô gái bên ngoài làm mục tiêu đi. Nếu Hoàng tử Haruaki tán được cô gái đó, thì tôi thua, tôi sẽ đưa cho ngài một tỷ yên.”