Chương 742:
Bọn họ nhìn về phía Trần Ninh, càng cảm thấy người con rễ này thật tốt, không có Trần Ninh, bọn họ hôm nay sẽ không có cuộc sống tốt như ngày hôm nay!
Trần Ninh lúc này mới mỉm cười nói: “Thanh Thanh của chúng ta thích ăn những món này, vậy chúng ta đến nhà hàng nào đó ăn những món quê nhà này nha!”
Ngay sau đó, Trần Ninh và những người khác cùng đến một nhà hàng bình thường tên là Nông Gia Lạc dùng bữa.
Bọn họ gọi rất nhiều món nhưng đều là những món ăn vô cùng bình thường.
Gia đình Trần Ninh vui vẻ ngồi xuống, chuẩn bị dùng bữa.
Nhưng vào lúc này, trước cửa nhà hàng, đột nhiên có máy.
chiếc xe Jeep mang biển số Quân khu TôHàng ầm ầm chạy tới.
Từ trên chiếc xe jeep đầu tiên, một người đàn ông có dáng người cao lớn bước xuống, trên người mặc quân phục Trung tá.
Anh ta chính là Hà Hoanl Bên cạnh Hà Hoan còn có trợ thủ của anh ta, Giang Khâm.
Từ trên những chiếc xe Jeep còn lại, mười mấy người binh sĩ cũng lần lượt xuống xe.
Giang Khâm nhìn Hà Hoan, nhịn không được nói: “Doanh trưởng, chúng ta chạy xa như vậy, từ Tô Hàng đến tận Trung Hải, rôt cuộc để làm gì vậy?”
Hà Hoan cao lớn, vẻ ngoài tuân tú, mỉm cười nói: “Đến gặp một người bạn của tôi!”
Giang Khâm không khỏi hỏi: “Bạn của anh là nữ đúng không?”
Hà Hoan ngạc nhiên nói: “Sao cậu biết?”
Giang Khâm cười hỏi : “Là bạn gái đúng không?”
Hà Hoan nói: “Cậu nói nhảm gì vậy!”
Giang Khâm cười nói: “Doanh trưởng, anh không giấu em được đâu, hôm nay anh ăn diện chỉnh tê như vậy, quân là áo lượt, tóc vuốt keo, trên người còn xịt nước hoa nữa.
Không phải tới gặp bạn gái thì gặp ai chứ?”
Hà Hoan ni hực sự là một người bạn. Cách đây máy năm, tôi là giảng viên quân sự ở một trường đại học, lúc đó quen được với cô ây.”
Giang Khâm cười nói: “Hiểu rồi, doanh trưởng, anh ngọc thụ lâm phong như vậy, tuổi còn trẻ đã thành đạt, gia đình anh lại còn là quân nhân thế gia, anh muốn cùng cô ấy phát triển thành bạn gái dễ như ăn bánh ấy mài!”
Hà Hoan nhắc nhở: “Cậu nói vậy ở đây thì được. Láy nữa nhìn thấy cô ấy thì đừng có mà nói nhảm, đừng phá hỏng việc tốt của tôi.”
Giang Khâm nói: “Vâng, vâng, vâng, nhưng mà doanh trưởng, sao lúc đó anh không kéo người ta về tay đi, đến tận bây giờ mới đi tìm cô ấy?”
Hà Hoan cho biết: “Khi đó tôi là giáo viên hướng dẫn còn cô ấy đang là sinh viên đại học, không thể ra tay được.”
“Sau này đợt huấn luyện quân sự kết thúc, tôi trở về căn cứ, nhiệm vụ huấn luyện nặng nhọc nên nhất thời quên mắt.”
“Cách đây không lâu, tôi mới nhìn thấy một cuộc phỏng vấn của cô ấy trên một chuyên mục kinh tế trên tivi, mới chợt nhớ ra, vậy nên …”
Giang Khâm cười hơ hớ nói: “Vậy nên vượt ngàn dặm xa đến gặp cô ấy.”
“À mà, nói lâu như vậy, em vẫn không biết cô ấy là ai đấy?”
Hà Hoan nói: “Cô ấy tên là Tống Sính Đình. Cô ấy bây giờ đang là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại. Chắc cậu không biết đâu.”
Giang Khâm đương nhiên đã nghe nói đến, bởi vì Tống Sính Đình bây giờ đã là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, được mệnh danh là nữ: thần của giới kinh doanh.
Vẻ mặt Giang Khâm vô cùng kỳ quái nói: “Em biết cô ấy, nữ thần kinh doanh đó!”
“Nhưng mà doanh trưởng, nghe nói cô ấy đã có chồng rồi mà.”
Hà Hoan nheo mắt nói: “Tôi biết, cô ấy là con một trong gia đình, vậy nên mới bị bắt phải gả cho một tên phế vật bám váy vợ.”
“Tôi không để tâm đâu!”
Không để tâm sao?
Vẻ mặt của Giang Khâm càng kỳ quái hơn, suýt chút nữa anh ta đã thốt ra, không phải anh nhằm vào khối tài sản hàng trăm tỷ của Tống Sính Đình đấy chứ?
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì cậu ta đã nhanh chóng nuốt trở lại, loại chuyện này anh ta không thể nói toạc ra được, nếu không Hà Hoan sẽ thẹn quá hoá giận mắt.
Giang Khâm cười nói: “Doanh trưởng, anh đúng là rất yêu cô ấy đấy!”
Hà Hoan dẫn theo Giang Khâm, cùng mười máy tên thuộc hạ của anh ta, sải bước vào trong nhà hàng.
Ánh mắt anh ta rơi trên người Tống Sính Đình đang mặc một chiếc váy ôm ngắn, không khỏi lộ ra vẻ tham lam.
Tống Sính Đình không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có khối tài sản hàng trăm tỷ.