Chương 728:
Hôm nay Trần Ninh thật sự bị chọc giận, anh căn bản không cần Điển Chử ra tay, trực tiếp tự mình động thủ.
Anh dậm chân một cái, mặt đất giống như sắp nứt ra, cả người anh giống như một viên đạn bắn về phía tứ đại hộ Vệ.
Trần Ninh bộ phát tốc độ, lần nữa khiến tứ đại hộ vệ mở.
rộng tầm mắt, tốc độ này thật sự quá nhanh.
Anh xông đến trước mặt Viện Trưởng, gã bắt ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị Trần Ninh đánh một quyền vào mặt. Một tiếng “ầm” vang dội, mặt Viện Trưởng bị một quyền này của Trần Ninh trực tiếp hõm sâu. Bình thường gã vô số lần đánh người khác đến biến dạng, lần người bản thân trực tiếp được Trần Ninh cho trải nghiệm cảm giác này. Gã kêu thảm một tiếng rồi im bật, chết ngay tại chỗ.
“Âm!”
Trần Ninh lại đánh một quyền về phía Bạch Hồ Tử, sức mạnh áp đảo không chỉ đánh cho xương một cánh tay của gã vỡ vụng, mà còn đánh thêm một quyền vào lòng ngực gã, trực tiếp đem lục phủ ngũ tạng đánh vỡ.
Đấu Cầu gào lên một tiếng quái dị, thừa cơ hội đánh về phía Trần Ninh. Anh vươn tay trái nắm lấy cổ Đầu Cảu, răng rắc một tiếng trực tiếp bẻ gãy cổ gã.
Cốt Đầu lúc này đã gấp muốn chết, từ phía sau đánh lén Trần Ninh. Trần Ninh không quay đầu lại, thần long bái vĩ, trực tiếp đá một cước.
“Âm”
Một cước này đã đá trúng lòng ngực gã, xương sườn bên trong vỡ vụn đâm xuống phổi, gã phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Tứ đại hộ vệ toàn bộ bị Trần Ninh đánh gục. Mọi người ở.
hiện trường đều sợ ngây người.
Nhậm Phi lộ ra biểu tình không dám tin, ánh mắt nhìn Trần Ninh đã bắt đầu sợ hãi.
Trần Ninh giống như giết gà giết chó, thoải mái đánh gục tứ đại hộ vệ Nhậm Phi mang đến. Bát chợt, ánh mắt anh dừng trên người Nhậm Phi.
Nhậm Phi trên mặt đầy máu tươi, tay phải còn bị gãy xương, thần tình hoảng sợ nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nhìn Nhậm Phi: “Ninh gia phái các người đến?”
Nhậm Phi ngoài mạnh trong yếu nói: “Trần Ninh, đừng tưởng mày có thể một tay che trời. Nơi này là Tô Hàng, thầy tao là Bố Y vương Ninh Khuyết. Trước mặt ông ấy, rồng còn phải hạ mình, hổ còn phải quỳ. Mày dám đụng đến tao, thầy tao tuyệt đối không tha cho mày!”
Trần Ninh cười lạnh: “Anh bị tôi đánh thành như vậy, còn nói tôi không dám động đến anh sao?”
Nhậm Phi nghe vậy, sắc mặt nháy máy trở nên vô cùng khó coi, anh ta ý thức được, Ninh gia ở trong mắt Trần Ninh không là gì cả! Trần Ninh hoàn toàn không để Ninh gia vào mắt!
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Muốn tôi tới tìm chết, còn nói nều tôi đến trễ, chỉ có thể nhặt xác dì mình?”
Nhậm Phi bị Trần Ninh ánh mắt lạnh như băng của Trần Ninh nhìn, đáy lòng dâng lên sợ hãi, run rẩy nói: “Tao…”
Trần Ninh lại nói: “Vừa rồi anh uy hiếp dì nhỏ của tôi?
Muốn dì ấy hầu hạ anh?”
Nhậm Phi như rơi vào động băng, tay chân lạnh toát, nói chuyện không lưu loát, run rẫy: “Tao, tao…”
Ánh mắt Trần Ninh sắc như dao: “Xem ra tôi phải đánh chết anh mới được!”
Nhậm Phi nghe vậy, sợ đến hồn phi phách tán, há hốc miệng muốn xin tha! Nhưng Trần Ninh đã bắt đầu ra tay.
“Âm!”
Trần Ninh hạ một quyền lên mặt Nhậm Phi.
“Bang bang ầm…”
Trần Ninh lại đánh thêm máy quyền, trực tiếp đánh Nhậm Phi cả người đầy máu, cơ hồ muốn đánh Nhậm Phi liệt trên mặt đất mới dừng tay.
Trần Ninh rút ra khăn tay màu trắng, từng chút lau vết máu trên tay, lạnh lùng phân phó Điển Chử: “Gọi người đến dọn sạch hiện trường đi! Mặt khác báo cho Ninh gia, bọn họ có hai con đường để chọn. Một đường là tự mình rút lui toàn bộ, già trẻ lớn bé không được tham gia chính trị, quân sự, hoặc kinh doanh. Một con đường khác chính là ba ngày sau, tôi sẽ tự mình đến trước cửa, san bằng Ninh gia.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Mọi người trong phòng đều sợ ngây người! Bọn họ đều không biết thân phận của Trần Ninh, nhưng bọn họ lại biết Ninh gia ở Tô Hàng, ở Đông Hải, thậm chỉ ở đất nước này đại diện cho điều gì.
Đứa cháu này của Lý tổng, vậy mà nói sẽ san bằng Ninh gia, thật sự không dám tin.
Trong ngày hôm đó, thi thể mấy người Nhậm Phi giống như đám chó hoang bị giết được gửi đến Ninh gia, đồng thời còn kèm theo lời cảnh cáo của Trần Ninh. Hoặc là toàn bộ rút lui, hoặc là bị san bằng!
Toàn bộ rút lui, điều này có ý là người Ninh gia không được theo chính trị, không được nhập ngũ, cũng không được kinh doanh, không được bàn thế sự, chỉ có thể cụp đuôi thành thành thật thật cụp đuôi trốn trong nhà, sống cuộc sống an phận thủ thường.