Chương 70: Nam Bá Thiên
Lực lượng đặc biệt Mãnh Long áp giải các nhân viên bảo vệ của công ty bảo an Huy Hoàng cũng như nhóm người Đại Phi, Lâm Cường ởi rồi.
Trần Ninh, Điền Chử, Đồng Thiên Bảo và Bát Hồ Vệ lại đến nhà Lâm Phong gặp Lâm Thủy Trụ và vợ.
Làng Thanh Tú cách sông Thanh Tú không xa, động tĩnh lớn như vậy bên sông đã kinh động đến một số người dân trong làng.
Lúc này, Lâm Thủy Trụ cùng vợ và một số người dân trong làng vừa đúng lúc đang chuẩn bị đi ra khỏi làng xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Thủy Trụ và vợ nhìn thấy Trần Ninh thì lộ ra biểu cảm kích động, tiến lên nhiệt tình chào hỏi: “A Ninh, chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi có người đến tìm con, chúng ta nói cho bọn họ bảo rằng con đi đến bên sông đốt tiền giấy.”
Trần Ninh hôm nay đã nhận vợ chồng Lâm Thủy Trụ làm cha mẹ, vì vậy bây giờ vợ chồng Lâm Thủy Trụ gọi Trần Ninh là A Ninh.
Họ biết rằng Trần Ninh là người mà Lâm Phong ngưỡng mộ nhất lúc còn sống, còn biết rằng Trần Ninh và Lâm Phong là tình anh em, vì vậy họ cảm thấy đặc biệt thân thiết với Trần Ninh.
Trần Ninh cười nói: “Bố mẹ, nhóm người đó tới đây gây rắc rồi.
Còn có Lâm Cường và Đại Phi dẫn theo đám lưu manh vừa bị bắt đi rồi. Nghe nói sẽ bị đưa đi lao động cải tạo.”
Phùng Nguyệt Nga kinh ngạc kêu lên: “Lâm Cường và kẻ xấu Đại Phi đều bị bắt và đưa đi cải tạo lao động rồi à, thật là đáng đời vì làm việc ác!”
Lâm Thủy Trụ cũng sửng sốt, tức giận bừng bừng nói: “Cái này gọi là tự chuốc lấy tội, cũng tốt, mấy người bọn họ cần phải ngoan ngoãn đi cải tạo!”
Những người dân làng khác cũng xì xào bàn tán.
Lâm Thủy Trụ đón Trần Ninh và đội của anh về nhà, Lâm Thủy Trụ thấy bên cạnh Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo nhiều thêm Điền Chử và Bát Hỗ Vệ thì muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.
Trần Ninh nhìn thấy, liền giải thích: “Bố mẹ, đây là Điền Chử, còn có bọn họ đều là chiến hữu của A Phong năm đó!”
Lâm Thủy Trụ vui vẻ nói: “Xin chào mọi người, A Phong có mấy chiến hữu như các cậu chính là phúc khí của nó.”
Điền Chử và những người khác có chút buồn bã, dù sao thì Lâm Phong cũng đã hy sinh.
Trần Ninh nói: “Bố mẹ, con tạm thời đang sống ở Trung Hải.
Nghe nói chỗ ở của hai người sắp bị phá bỏ. Hay là hai người đến Trung Hải sống cùng con đi, con cũng có thể tiện chăm sóc hai người lúc già cả.”
Vợ chồng Lâm Thủy Trụ cười nhẹ nhõm, nhưng Lâm Thủy Trụ lại cười từ chối: “A Ninh, hai ông bà già chúng ta cảm ơn con đã có lòng như vậy.”
“Nhưng chúng ta không định sống củng con khiến con thêm phiền phức.”
Trần Ninh vừa muốn nói thì Lâm Thủy Trụ đã lại nói tiếp: “Con cứ nghe bố nói xong trước đã. Cho dù chúng ta cùng con tới Trung Hải thì cũng không quen môi trường, sống cũng sẽ không quen.”
“Còn có về việc phá bỏ làng Thanh Tú, mọi người trong làng đã cùng nhau bàn bạc quyết định chuyển đến Côn Minh rồi. Dân làng cùng nhau định cư ở đó, mọi người có thể đến chăm sóc lẫn nhau. Thật là vui.”
Sau khi nghe Lâm Thủy Trụ nói, Trần Ninh trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu bố mẹ đã có kế hoạch như vậy thì cũng được. Bốn mùa ở Côn Minh đều giống như mùa xuân, nhịp sống chậm rãi, quả thực rất thích hợp để người già dưỡng lão.”
“Sau này thỉnh thoảng con sẽ đến thăm hai người. Còn nữa, con sẽ để lại thông tin liên lạc của con, Điền Chử và Đồng Thiên Bảo để đề phòng có chuyện thì hai người có thể kịp thời tìm được con.”
Đêm đó, Trần Ninh và đoàn tùy tùng rời đi, trở về thành phố Trung Hải.
Ngày hôm sau, biệt thự trang viên Chúc gia, trong một thư phòng xa hoa.
Chúc Khổ Thiền mặc quần áo vải, đi giày vải, bỏ cuốn Kinh Kim Cương trong tay xuống, ngắng đầu nhìn con trai Chúc Phong Hoa đang chống tay đứng đó nhàn nhạt hỏi: “Tối hôm qua ta nghe nói Gia Huy dẫn ba trăm người đi chặn giết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, có tin tức gì không?”
Chúc Phong Hoa mơ hồ nói: “Bố, Cừu Gia Huy và những người khác…”
Chúc Khổ Thiền không vui nói: “Có gì thì cứ nói, lề mề ấp úng, còn ra thể thống gì nữa?”
Chúc Phong Hoa căng da đầu nói: “Gia Huy cùng ba trăm người của cậu ta đều đã biến mát.”
Nghe vậy, Chúc Khổ Thiền vô cùng kinh ngạc và tức giận, hét lên: “Nói nhảm, hàng trăm người sống sờ sờ ra đấy, cứ coi như là chết thì cũng phải có xác, làm sao có thể biến mắt trong không khí?”
Chúc Phong Hoa cười khổ nói: “Thật sự là đã biến mất. Con thậm chí đã sử dụng lực lượng của rất nhiều nhân mạch trong tay Chúc gia nhà chúng ta nhưng vẫn không thể tìm thấy bọn họ”
Chúc Khổ Thiền kinh ngạc mờ mịt: “Sao có thể như vậy?”
Chúc Phong Hoa nói: “Tuy nhiên, con đã cử người đến làng Thanh Tú để hỏi thăm dân làng, vẫn điều tra ra được một số manh mối.”
Chúc Khổ Thiền: “Nói!”
Chúc Phong Hoa nói: “Nghe nói đêm qua có người bị binh lính bắt đi, một tên lưu manh ở địa phương tên là Đại Phi cũng bị bắt.”
Chúc Khổ Thiền cau mày: “Liên quan gì đến sự biến mắt của Gia Huy?”
Chúc Phong Hoa cười khổ nói: “Bố, nghe nói ngày hôm qua có mấy chục chiếc máy bay quân dụng hạ cánh xuống sân bay, còn có rất nhiều binh lính từ Bắc Cảnh tới đây. Ước chừng bọn họ tới đây làm nhiệm vụ.”
“Con đoán là băng đảng lưu manh của Đại Phi cũng như nhóm người Cừu Gia Huy đều tung hoành khắp thị trấn, can thiệp vào các nhiệm vụ tuyệt mật do những người lính Bắc Cảnh, vì vậy tất cả đều đã bí mật bị bắt.”
Chúc Khổ Thiền lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao có thể trùng hợp như vậy, chuyện này sẽ không có liên quan gì đến Trần Ninh phải không?”
Chúc Phong Hoa lập tức lắc đầu nói: “Làm sao có khả năng, chúng ta đã điều tra thân phận của Trần Ninh từ rất lâu rồi, chỉ là một quân nhân bình thường đã về hưu. Cậu ta có khả năng huy động một quân đoàn đi bắt đám người Cừu Gia Huy sao?”
“Hơn nữa, nếu Trần Ninh huy động cả quân đoàn để đối phó với Cừu Gia Huy. Vậy thì tại sao những tên xã hội đen không liên quan ở địa phương như nhóm người Đại Phi lại bị bắt giữ?”
Chúc Khổ Thiền nghe vậy cũng gật đầu: “Con nói cũng đúng.
Từ bọn xã hội đen Đại Phi ở địa phương, những người không liên quan đến Cừu Gia Huy cũng bị bí mật bắt giữ thì có thể thấy rằng không liên quan gì đến Trần Ninh. Chỉ là Cừu Gia Huy và Đại Phi đều vô tình làm gián đoạn lực lượng binh đoàn Bắc Cảnh thực hiện nhiệm vụ bí mật nên bị bắt đi.”
Chúc Khổ Thiền ngay lập tức nói: “Liệu có thể sử dụng mối quan hệ Chúc gia nhà chúng ta để tìm hiểu tình hình và cứu Gia Huy ra không?”
Chúc Phong Hoa: “Bố, đừng nghĩ nữa. Người bắt Gia Huy ước chừng là binh sĩ Bắc Cảnh. Chúc gia nhà chúng ta trong mắt quân đội Bắc Cảnh chẳng là cái rắm gì, không có cách nào cứu được cậu ta cả.”
Chúc Khổ Thiền: “Ôi, bọn Gia Huy thật không may mắn, nằm yên cũng trúng đạn.”
Chúc Phong Hoa hung hăng nói: “Bố, dù Gia Huy đã xảy ra chuyện nhưng việc trả thù cho Cửu Linh không thể bỏ qua được. Cửu Linh vẫn đang nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói sau này Cửu Linh không còn có thể làm đàn ông nữa, còn đề nghị phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Thật đáng hận!”
Nhắc đến Trần Ninh, Chúc Khổ Thiền cũng đau đớn vô cùng, ông ta khẽ cau mày: “Gia Huy xảy ra chuyện rồi. Còn có ứng cử viên thích hợp nào khác để báo thù cho Cửu Linh không?”
Chúc Phong Hoa nói: “Bó, không phải người phát ngôn của chúng ta ở Trung Hải là Trần Cửu đã chết rồi sao? Bây giờ chúng ta cần cử một người phát ngôn mới ở Trung Hải để chịu trách nhiệm về mảng kinh doanh đen của chúng ta ở Trung Hải.”
Chúc Khổ Thiền: “Con có đề nghị gì không?”
Chúc Phong Hoa nói: “Hoàng đề ngầm của thành phố lân cận với thành phố Trung Hải là thành phố Vân Lam, Từ Cảnh Minh, người mạnh nhân thủ nhiều, còn có biệt danh là Nam Bá Thiên.”
“Từ Cảnh Minh là một môn đệ của gia đình chúng ta. Anh ta có tham vọng bừng bừng, không hài lòng với việc chỉ trở thành hoàng đế ngầm của thành phố Vân Lam.”
“Con đề nghị để anh ta toàn quyền đối phó với Trần Ninh. Nếu anh ta có thể giết Trần Ninh và tiêu diệt kẻ đang chiếm giữ quyền kiểm soát thế giới ngầm của Trung Hải là Đỗổng Thiên Bảo thì sẽ có thể giao quyền quản lý Trung Hải cho anh ta. Để anh ta ở Trung Hải trở thành hoàng đế ngầm của hai thành phó Trung Hải và Vân Lam là được rồi.”
Chúc Khổ Thiền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được rồi, con đi nói với Từ Cảnh Minh, chuyện báo thù cho Cửu Linh nhất định phải làm thật tốt!”
Chúc Phong Hoa: “Vâng!”
Buổi trưa, Trần Ninh đã trở lại biệt thự Trung Hải Giang Biên ở tiểu khu.
Anh bước vào nhà thì thấy Tống Sính Đình cùng con gái, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đang ăn trưa.
Con gái nhìn thấy anh thì lập tức vui mừng chạy đến: “Bó, bó!”
Trần Ninh ôm con gái, cười cưng chiều nói: “Con có nhớ bố không?”
Tống Thanh Thanh liên tục gật đầu, lanh lảnh đáp: “Nhớ ạ, Thanh Thanh nhớ bố, mẹ cũng nhớ bố.”
Tống Sính Đình bên cạnh đang mỉm cười đi tới thì sững người ngay lập tức khi nghe con gái mình nói vậy.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên, cố ý hỏi con gái: “Ò, mẹ nhớ bố thế nào?”
Tống Thanh Thanh thật thà đáp: “Lúc mẹ ngủ cũng gọi tên bố mắy lần.”
Mặt Tống Sính Đình lập tức đỏ bừng, ngại ngùng tức giận mắng con gái: “Con nói bậy bạ gì vậy, mau đi ăn cơm đi. Con phải ăn hết đồ ăn trong bát của con, nếu không hôm nay con không được phép xem TV.”