Tần Hằng chậm rãi nói: “Ừ, tôi nhớ không lầm thì năm nay ông đã 65 tuổi rồi?”
Diêm Thanh sửng sót: “Quốc chủ, năm nay thuộc hạ vừa mới 60!”
Tần Hằng nói: “Cũng không còn trẻ, nên về hưu đi!”
Àm ầm!
Những lời này giống như thiên lôi gián mạnh vào tai Diêm Thanh.
Về hưu!
Đây là tình huống gì?
Diêm Thanh không ngốc, ông ta biết sự tình không ổn, lão Quốc chủ muốn cho ông ta về hưu.
Ông ta đi theo Quốc chủ nhiều năm, nếu không phát sinh chuyện gì lớn, Quốc chủ sẽ không có khả năng cho ông ta về hưu.
Có lẽ nào, chuyện ông ta cùng Đường các lão, Bắc Cảnh vương cấu kết đã bại lộ rồi?
Diêm Thanh còn chưa kịp từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần.
Tần Hằng bên kia đã nói tiếp: “Lão Diêm, máy năm nay ông vắt vả rồi, nên nghỉ ngơi thôi!”
“Điều tra việc của Vô Song, sẽ có người thay ông.”
“Còn vị trí An ninh quốc gia của ông, cũng sẽ có người khác đảm nhận.”
Diêm Thanh nghe vậy thân thẻ liền run rẩy, cả người lập tức trở nên già yếu hơn nhiều, run giọng nói: “Ai sẽ đảm nhiệm vị trí của tôi?”
Tần Hằng nói: “Nguyễn Hồng!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc ngắn ước chường 40 tuổi, ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Bà mang theo một bao công văn cùng một bộ âu phục.
Người phụ nữ này chính là Nguyễn Hồng, người đứng đầu thứ hai ở An ninh quốc gia.
Nguyễn Hồng mang theo một đám thuộc hạ đến, đầu tiên là cung kính chào hỏi Trần Ninh: “Xin chào Thiếu soái!”
Sau đó, Nguyễn Hồng lấy ra một thông báo nhậm chức đưa cho Diêm Thanh, lạnh lùng nói: “Lão Diêm xin chào, tôi chính thức nhậm chức cục trưởng của An ninh quốc gia, hơn nữa chính thức tiếp quản tổ điều tra.”
Sắc mặt Diêm Thanh xám xịt!
Thế mà lại bị Trần Ninh nói đúng.
Quốc chủ không những không gián chức Trần Ninh, ngược lại chính là gián chức ông ta.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Quốc chủ Tần Hằng: “Nghe tiếng hình như là Nguyễn Hồng đến rồi? Các người bàn giao công tác đỉ.”
Nói xong, Tần Hằng liền ngắt điện thoại.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Lão Diêm, có phải không? Tôi đã nói Quốc chủ sẽ không gián chức tôi mà lại ngược lại, ông mới là kẻ xong đời.”
Sắc mặt Diêm Thanh cực kỳ khó coi.
Nguyễn Hồng nói với đám người Vương Hạc: “Từ giờ trở đi, tôi chính là người phục trách mới của mọi người. Tất cả các người đều do tôi phụ trách, hiểu chưa?”
Đám người Vương Hạc ai nấy khiếp sợ, vội vàng nói: “Vâng, Nguyễn cục trưởng.”
Nguyễn Hồng hài lòng nói: “Tốt lắm. Hiện tại tôi có hai chuyện muốn làm.”
“Chuyện thứ nhất chính là phối hợp với Thiếu soái, điều tra ra thủ phạm mưu hại Tần thiếu, mặc kệ kẻ này có bao.
nhiêu quyền lực, điều phải đem bọn họ nhỗ cỏ tận góc.”
Đám người Vương Hạc vội vàng đáp: “Vâng!”
Nguyễn Hồng lại nói: “Chuyện thứ hai, chính là điều tra người tiền nhiệm phụ trách An ninh quốc gia, Diêm Thanh, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.”
Sắc mặt đám người Vương Hạc đại biến, Nguyễn Hồng vừa nhận chức liền lập tức giải quyết lão Diêm!
Lão Diêm vừa về hưu đã bị bắt lại!
Diêm Thanh mặt không còn chút máu, bắt quá cũng không để lộ cảm xúc không ổn.
Ông ta biết nhất định chuyện đã bại lộ, bằng không Quốc chủ sẽ không thay thế ông ta mà không báo trước.
Nếu đã bại lộ, như vậy ông ta coi như xong đời.
Hiện tại bị Nguyễn Hồng kết tội, ông ta cũng không ngạc nhiên.
Nguyễn Hồng nhìn Diêm Thanh, lạnh lùng hỏi: “Lão Diêm, ông có gì muốn nói không?”
Diêm Thanh ngậm miệng không nói lời nào!
Nguyễn Hồng nói: “Xem ra Lão Diêm không muốn nói, không sao cả, tôi sẽ có cách cậy miệng ông. Tôi tuy trẻ tuổi hơn ông, nhưng năng lực tra tắn của tôi tuyệt đối sẽ .
không kém lão Diêm ông đâu!”
*Người đâu, còng tay chân lão Diêm lại, mang về phòng giam bí mật của An ninh quốc gia, tiền hành điều ra!”
“Vâng!”
Lập tức có mấy người đàn ông mặc âu phục tiền lên, đêm Diêm Thanh lôi đi.
Thật nực cười, đêm nay Diêm Thanh tính toán tự ý đem Trần Ninh chuyển đến phòng giam dùng hình bức cung.
Nhưng ông ta không nghĩ đến, cuối cùng người bị bắt đi tra khảo lại chính là ông ta.
Nguyễn Hồng cho thủ hạ bắt Diêm Thanh đi, bà phân phó cho người An ninh quốc gia toàn bộ lui ra.
Trần Ninh cũng hạ lệnh cho quân đoàn Mãnh Long lui lại, chỉ để lại bên người Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ.
Nguyễn Hồng cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi mang đến cho ngài một tin tốt.”
Trần Ninh hỏi: “Tin gì?”
Nguyễn Hồng nói: “Người của tôi vừa tra được thi thể của Tần thiếu, nghe nói đang bị giấu ở một kho đông lạnh trong siêu thị.”
Trần Ninh kinh hỉ nói: “Tốt lắm! Chúng ta lập tức đến đó!
Tìm được thi thể Tần thiếu, có thể bắt được người hại Tần thiếu.”