Chương 625: Nghe Nói Các Người Đang Tìm Tôi?
Sau khi Trần Ninh xử lý Lục Bưu, anh hỏi Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng: “Hai người không sao chứ?”
Tần Phượng Hoàng vừa rồi không đánh lại Lực Bưu, có chút xấu hỗ: “Tôi không sao!”
Tống Sinh Đình cũng nói: “Em cũng không sao, chỉ không biết là tại sao lại trêu trúng người Kiều gia ở Kinh thành.”
“Chồng, anh đánh thuộc hạ của người Kiều gia thế kia, có sao không?”
Tràn Ninh mỉm cười nói: “Không sao đâu, đi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đưa Điển Chử và Tần Phượng Hoàng tới khách sạn Uyên Giang.
Bọn họ tới nhà hàng ở tầng hai của khách sạn ăn món Tây!
Sau khi Trần Ninh và Tến Sinh Đình ngồi xuống gọi món Tây, bọn họ cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến.
Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đi theo bảo vệ, thức thời ngồi ở một chỗ cách đó không xa, không quấy rầy Trần Ninh và Tống Sính Đình dùng bữa.
Trùng hợp là, đám người Kiều Lương và Hà Kim Vinh cũng tổ chức tiệc tùng ở tầng tám của khách sạn Uyên Giang này.
Trong lúc đó!
Tại tầng tám của khách sạn, Kiều Lương đang nỗi giận với một đám thuộc hạ: “Cái gì, các người không bắt được Tống Sính Đình về đây cho tôi, Lục Bưu còn bị Trần Ninh đánh chết?”
Ngoài Kiều Lương và Hà Kim Vinh, còn có rất nhiều tên công tử bột và thuộc hạ chứng kiến.
Mấy tên thuộc hạ mới chạy về cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Đúng vậy, Trần Ninh không chỉ đánh chết Lục Bưu, còn bảo chúng tôi báo cáo cho Thát thiếu.”
Sắc mặt Kiều Lương tái xanh: “Anh ta bảo các người nói gì với tôi?”
Thuộc hạ cúi đầu, run rẩy nói: “Trần Ninh nói anh làm anh ta hoàn toàn tức giận, bảo anh cứ chờ chết đi.”
Kiều Lương nghe xong thì nổi giận, anh ta cầm ly rượu lên chậm rãi uống cạn rồi đột nhiên vung tay ném ly rượu xuống đắt, ly vỡ tan tành.
Anh ta tức tối nói: “Nó muốn giết tao? Tao sẽ lấy cái mạng chó của nó trước!”
Anh ta vừa nói xong, có người lập tức lên tiếng: “Thát thiếu, vừa rồi chúng tôi đem thi thể của Lục Bưu tới nhà tang lễ quay lại, phát hiện hai người Trần Ninh và Tống Sính Đình đang dùng bữa ở tầng hai.”
Kiều Lương nghe vậy thì mở to hai mắt: “Trần Ninh và Tống Sính Đình đang ở tầng hai sao?”
“Hừ, đúng là địa ngục không có cửa lại cứ muốn xông vào!”
“Cuồng Sư, Hùng Vương, các người theo tôi xuống đó, tính số với thằng ranh Trần Ninh.”
Hai người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện trước mặt Kiều Lương, đồng thanh nói: “Vâng, Thất thiệu!”
Kiều Lương dẫn Cuồng Sư, Hùng Vương và một đám thuộc hạ cùng đám người Hà Kim Vinh, máy người bạn ăn chơi của anh ta, khí thế hùng tổ muốn đi tìm Trần Ninh xả giận.
Nhưng đúng lúc đó.
Một người đàn ông thân hình vững chắc, ánh mắt sáng như sao, đã dẫn theo một thuộc hạ khôi ngô từ cửa bước vào.
Người đàn ông này, chính là Trần Ninh.
Kiều Lương kinh ngạc nhìn chủ tớ Trần Ninh: “Các người là ai2”
Hà Kim Vinh nhìn thấy Trần Ninh, sắc mặt thay đổi, giành nói trước: “Thất thiều, tên này chính là Trần Ninh.”
Trần Ninh!
Chính là cái tên đã bẻ gãy tay phải Hà Kim Vinh, đánh chết Lục Bưu.
Ánh mắt của đám người Kiều Lương nhìn Trần Ninh lập tức thay đổi.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Nghe nói các người muốn tìm tôi, tôi liền tự mình tới đây.”
Kiều Lương nhanh chóng sực tỉnh từ cơn kinh ngạc, anh ta cười lạnh nói: “Hừ, đắc tội với tao, mày còn dám tự: dâng tới cửa. Tao không biết nên nói mày không biết sợ, hay nói mày là đồ ngu.”
Trần Ninh nhìn Kiều Lương: “Anh động tới thứ mà tôi quan tâm, với tính cách của tôi, lẽ ra hiện giờ anh đã là một cỗ thi thể rồi.”
“Nhưng tôi và ông nội của anh, Kiều lão, từng gặp nhau vài lần.”
“Nễể mặt ông nội anh, tôi còn cho anh cơ hội.”
“Anh và đám người Hà Kim Vinh, lập tức tới trước mộ phần của Triệu Ngọc Đình quỳ xuống sám hối, sau đó tự thú, tôi có thể tha chết cho các người.”
Trần Ninh dứt lời, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Kiều Lương cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, không phải vì sợ, mà là bị bản lĩnh nói lời mạnh miệng mà không thở hỗn hển của Trần Ninh làm giật mình.
“Ha ha ha.”
Kiều Lương lập tức bật cười thật lớn, anh ta cười tới nghiêng người, chỉ vào Trần Ninh mà nói: “Mày gặp ông nội tao vài lần, lại còn nể mặt ông nội mà tha chết cho tao.
Mày mới bao nhiêu tuổi mà đã dám khoác lác có quen biết ông nội tao?”
“Ha ha, nhóc ranh, thật khâm phục mày đấy. Nói khoác cũng không xấu hồ mà đỏ mặt.”
Những người xung quanh cũng không nhịn được mà cười nhạo nhìn Trần Ninh.
Đúng là mười năm trước Kiều lão là một trong mấy nhân vật lão làng nhất trong quân đội.
Mặc dù Kiều lão đã xuất ngũ, nhưng Kiều lão vẫn là người đứng đầu phe Đông Hải. Có rất nhiều chuyện, giới quân đội và chính trị ở Đông Hải đều nghe theo ý của Kiều lão mà làm.
Cho tới bây giờ, Kiều lão vẫn có địa vị vô cùng quan trọng ở Hoa Hạ.
Trần Ninh mới chỉ hai mươi mấy tuổi, một thằng nhóc trẻ tuổi mà dám nói quen biết Kiều lão, qua lời nói còn có vẻ có địa vị ngang hàng với Kiều lão.
Mọi người cười gắn nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ anh là ai mà xứng đứng ngang hàng với Kiều lão?
Trần Ninh không để ý tới sự cười nhạo của Kiều Lương và mọi người, anh lạnh lùng nhìn Kiều Lương và Hà Kim Vinh: “Xem ra, cơ hội mà tôi cho các người, các người không cần.”
Hà Kim Vinh thù hận nhìn Trần Ninh, nghiễn răng nghiến lợi nói: “Bây giờ không phải mày cho bọn tao cơ hội, mà là Thất thiếu bọn tao không cho mày cơ hội mới đúng. Thằng ranh này đến đến nơi rồi còn dám ra vẻ.”
Kiều Lương chậm rãi lấy một cái khăn tay màu trắng ra, tao nhã lau miệng, cười gần phân phó: “Cuồng Sư, Hùng Vương, đem thằng ranh này ra ngoài.”
Hai người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn Cuồng Sư và Hùng Vương đồng thanh nói: “Tuân lệnh!”
Hai người nói xong, cười gằn từ hai bên trái phái vây Trần Ninh lại.
Kiều Lương nhìn Trần Ninh, cười mà như không cười, nói: “Thằng ranh kia, mày cứ yên tâm, sau khi mày chết, tao sẽ giúp mày chăm sóc tốt cho vợ và con gái mày, ha ha ha.”
Điển Chử bước lên phía trước một bước, cản đường Cuồng Sư và Hùng Vương, lạnh lùng nói: “Muốn động tới thiếu gia, phải bước qua tôi đã.”
Cuồng Sư hét lên: “Vậy mày đi chết trước đi!”
Nói xong, Cuồng Sư giơ tay lên nắm thành quyền, đánh về phía Điển Chử.
Điển Chử cũng tung một quyền lên!
Rằm!
Cơ thể hai người đều hơi lay động, Điển Chử đứng tại chỗ bất động, nhưng Cuồng Sư lại phải lùi lại ba bước.
Cuồng Sư kinh ngạc thốt lên: “Khá lắm, thực lực không tầm thường.”
Đột nhiên, Hùng Vương xông tới, quét chân đá về phía Điển Chử: “Nhận một cước của ông đây!”
Điển Chử hừ lạnh, cũng tung một cước.
Rằm!
Chân của hai người đụng vào nhau.
Sắc mặt Điển Chử không hề thay đổi, nhưng vẻ mặt Hùng Vương lại đau đớn, lảo đảo lùi lại vài bước, cả kinh thét lên: “Sức mạnh của tên này còn lớn hơn tôi.”
Cuồng Sư và Hùng Vương nhìn nhau, đồng thanh: “Cùng lên.”
Vèol Vèol Hai cơ thể khổng lồ nhưng hành động lại không hề chậm chạm, sức mạnh bộc phát hoàn toàn, cho nên tốc độ tấn công cũng rất nhanh.
Điển Chử biết sức lực của hai người này không hề yếu, không hề bắt cẩn, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Nhưng điều khiến Điển Chử không ngờ là, Cuồng Sư và Hùng Vương lại dùng chiêu giương đông kích tây.
Hai người Cuồng Sư và Hùng Vương giả vờ bao vây Điển Chử, thật ra là đánh lén Trần Ninh.
Khi bọn họ xông tới gàn Điển Chử, đột nhiên đồng loạt đổi hướng, xông về phía Trần Ninh.
Hai bọn họ giống như hai con mãnh thú sống chuồng, đằng đằng sát khí đánh về phía Trần Ninh, gầm lên: “Thằng ranh, chịu chết đi.”
Đám người Kiều Lương thấy vậy, vô cùng hào hứng, tinh thần sôi sục, cổ vũ: “Hay!”
Nhưng tiếng cổ vũ của bọn họ vừa vang lên.
Trần Ninh đã lập tức ra tay!
Thân thể Trần Ninh lay động, anh giơ một quyền lên, mạnh mẽ đánh vào mặt Cuồng Sư.
Rằm!
Tiếng xương vỡ nát vang lên, mặt Cuồng Sư máu me be bét, ngã ra phía sau.
Trần Ninh dùng một quyền đánh bại Cuồng Sư, đồng thời lại nghiêng người, tránh được sự tấn công của Hùng Vương.
Khoảnh khắc vừa né khỏi sự tấn công của Hùng Vương, Trần Ninh nghiêng người tung ra một cú đá cao, khiến người ta phải hoảng hốt.
Rằm!
Cước này của Trần Ninh đá trúng cằm dưới của Hùng Vương, khiến cằm của Hùng Vương cứ thế vỡ nát.
Hùng Vương cứ thế ầm ầm ngã xuống.
Trong chớp mắt!
Hai cao thủ lớn là Cuồng Sư và Hùng Vương đều ngã dưới chân Trần Ninh.
Tiếng hô hào của đám người Kiều Lương đột nhiên ngừng lại.
Trong phòng hoàn toàn yên ắng, mọi người trợn mắt há miệng, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Trần Ninh, thậm chí ánh mắt còn có vẻ hoảng sợ.