Chương 595: Vua Hải Tặc Đền Rồi Một chiếc xe cảnh sát đến còi báo động vang lên.
Vương Trí Hành dẫn theo một nhóm cảnh sát từ trên xe bước xuống, anh ta vội vàng tiến lên hỏi: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, mọi người không sao chứ?”
Tống Sính Đình vội vàng đáp: “Đội trưởng Vương anh đến thật đúng lúc, đám người này là hải tặc có ý đồ hãm hại chúng tôi nên chồng tôi mới ra tay…”
Tống Sính Đình sợ Vương Trí Hành bắt Trần Ninh lại vì phạm tội đánh người nên vội vàng lên tiếng giải thích với anh ta ngay.
Vương Trí Hành cười ngắt lời: “Tống tiểu thư, phía cảnh sát chúng tôi biết nhóm người này đều là hải tặc của Ác Ma Điện nên luôn trong bóng tối theo dõi bọn chúng.”
“Vừa rồi cũng là trong thời khắc nguy hiểm, cảnh sát bắn tỉa của chúng tôi đã phối hợp với Trần tiên sinh bắn hạ nhóm người kia cứu Tần tiểu thư.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì vui mừng nói: “Thì ra vừa rồi là nhóm cảnh sát đã bắn chết đám hải tặc kia cứu Tiểu Tân.”
Vương Trí Hành cười híp mắt nói: “Đúng vậy.”
“Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, chỗ này giao cho phía cảnh sát chúng tôi được rồi, mọi người có thể về trước được rồi.”
Trần Ninh cười nói: “Được, vất vả cho đội trưởng Vương rồi.”
Nói xong Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, Tần Phượng Hoàng và cả nhóm người Tống Trọng Bân lái xe rời đi.
Sau khi nhà Trần Ninh rời đi Điển Chử từ trong bóng tối đi ra.
Vương Trí Hành vội vàng kính lễ: “Chào Điển trưởng quan.”
Điển Chử khẽ gật đầu: “Anh đem thi thể đám hải tặc này xử lý âm thầm thôi, đừng làm lớn chuyện tránh đánh rắn động cỏ.”
Vương Trí Hành kinh ngạc nhìn Điển Chử, Điển Chử điềm đạm nói: “Thiếu soái vô cùng phẫn nộ với đám hải tặc Ác Ma Điện này nên quyết định trong vòng một tuần sẽ quét sạch đám hải tặc Ác Ma Điện này.”
Vương Trí Hành nghe vậy thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đám hải tặc Ác Ma Điện này ở bên bờ biển xung quanh Hoa Hạ, người đứng đầu là Long Hải Bình hay còn được gọi là Hải Thần, trong tay có Thất Hải Vương là những trợ thủ đắc lực, còn có cả hàng nghìn thủ hạ khác nữa, thực lực cũng rất mạnh.
Hơn nữa Long Hải Bình rất giảo huyệt, quân đội nước nào muốn vây bắt ông ta ông ta liền trốn ra vùng biển của nước hác vì vậy mãi vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Lần này kẻ nằm ngoài vòng pháp luật Long Hải Bình đã đắc tội Thiếu soái, có lẽ ngày tàn của ông ta sắp đến rồi.
Vương Trí Hành gật đâu: “Vâng, chúng tôi sẽ xử lý âm thầm không làm vỡ kế hoạch của Thiếu soái.”
Điển Chử hài lòng nói: “Tốt.”
Trên vùng biển gần cảng Hoa Hạ có một con thuyền giả trang thành thuyền trở hàng đang chằm chậm tiến lên phía trước.
Bên trong thuyền trang trí vô cùng xa hoa.
Trong không khí khói thuốc lá trộn lẫn với mùi rượu, nước hoa và mùi cơ thể đàn ông tạo nên một mùi vô cùng kỳ lạ.
Trong thuyền có rất nhiều người đàn ông nằm hoặc đứng, thân hình ai cũng cao lớn, họ c0i trần, quần chỉnh tè, .
tướng mạo vô cùng hung dữ, bên cạnh còn để vũ khí như: súng Ak47.
Những người này đều là hải tặc Ác Ma Điện.
Bọn họ người ôm gái uống rượu, người ngồi trước đồng Vàng bạc đánh bài.
Trong căn phòng sâu nhất ở bên trong chính là nơi Long Hải Bình ở.
Lúc này ông ta đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, ngực hở ra để lộ một vết sẹo dài, ông ta nằm trên ghế da.
Xung quanh ghế một vài người đẹp với những màu da khác nhau đang quỳ gối phục vụ, có người dựa đầu vào chân ông ta như một con chó con hầu hạ ông ta.
Trước mặt có vài tên thân hình cao lớn xếp hàng cung kính đứng trước mặt ông ta.
Năm tên này chính là năm người còn lại trong Thất Hải Vương.
Thái Phong người đứng đầu Thất Hải Vương thấp giọng nói với Long Hải Bình: “Lão đại, có tin xấu.”
Long Hải Bình bình thản nằm trên ghế ăn nho do mỹ nữ bóc vỏ, chậm rãi nói: “Có phải lại có nước nào ra tay muốn bắt chúng ta?”
Thái Phong lắc đầu: “Không phải.”
“Là Độc Nhãn Long cùng Bạch Sa, bọn họ xảy ra chuyện – rồi”
Long Hải Bình nghe vậy lập tức cau mày: “Không phải bảo bọn họ dẫn người vào đất liền đột nhập vào Giang Nam giết Trần Ninh sao? Bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”
Thái Phong cười khổ nói: “Theo như nguồn tin của những người ở bờ bên đó nhận được thì Bạch Sa và nhóm người Độc Nhãn Long đều chết hét rồi, có lẽ là giết Trần Ninh không thành công và bị Trần Ninh giết hết.”
Long Hải Bình trợn tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì?”
“Bạch Sa và Độc Nhãn Long là mãnh tướng đi theo tôi bao nhiêu năm, hai người bọn họ cùng các người vào sinh ra tử biết bao lần, thực lực không hề tầm thường, chỉ đối phó có m1nh Trần Ninh sao lại có thể thất thủ được?”
Thái Phong nói: “Lão đại, Võ tiên sinh trước kia là Thiếu tướng Hải quân, cũng coi như là có thực lực mà đến ông ta còn phải tìm chúng ta giúp đỡ để đối phó Trần Ninh thì Tràn Ninh này không dễ đối phó cũng là lẽ đương nhiên.”
Long Hải Bình nghe vậy thì gật đầu: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp tên Trần Ninh này rồi.”
Thái Phong hỏi: “Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Long Hải Bình hừ lạnh: “Chuyện chúng ta đồng ý với Võ tiên sinh rồi thì phải hoàn thành, hơn nữa hai anh em Bạch Sa và Độc Nhãn Long không thể chết uỗổng công như vậy được, tôi sẽ đích thân lên bờ tìm Trần Ninh tính sổ.”
Đám người Thái Phong nghe vậy thì đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Thái Phong không nhịn được nói: “Lão đại, giết gà không ị dùng dao giết trâu, chỉ giết một tên Trần Ninh sao có thể để ngài tự mình ra tay được?”
Những người còn lại cũng nói: “Đúng vậy, lão đại ngài tự mình lên bờ nhỡ may bị phía quân đội nhắm vào thì sao?”
Long Hải Bình cười nói: “Mấy năm nay chúng ta rất ít cướp thuyền hàng của Hoa Hạ, Hoa Hạ luôn không có để ý đến chúng ta. Hơn nữa, chúng ta bây giờ là giải quyết việc cho Võ tiên sinh, trước đây Võ tiên sinh là Thiếu tướng Hải quân, chúng ta nếu bị phía quân Hoa Hạ nhắm vào thì Võ tiên sinh cũng giúp chúng ta giải vây mà thôi, không cần lo lắng.”
Đám người Thái Phong nghe vậy thì gật đầu.
Thái Phong lại hỏi: “Lão đại, ngài định đem theo bao nhiêu người lên bờ để đi giết Trần Ninh?”
Long Hải Bình trầm lặng một lúc rồi nói: “Như vậy đi, Hỗ Kình,
Chương Ngư, Hải Sư, Ngạc Ngư, bốn người các cậu đều theo tôi lên bờ đi, ngoài ra chọn thêm 100 thủ hạ tinh nhuệ đi theo nữa.”
Bốn người nghe vậy đồng thanh đáp: “Rõ thưa lão đại.”
Long Hải Bình lại nhìn Thái Phong: “Thái Phong, cậu ở lại chỉ huy tất cả thành viên của Ác Ma Điện, ngụy trang thành thuyền hàng bí mật thâm nhập vào vùng biển Giang Nam của Hoa Hạ để bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng cho chúng tôi.”
Thái Phong lớn tiếng đáp: “Rõ, lão đại.”
Hai ngày sau.
Thành phó Trung Hải, tỉnh Giang Nam.
Nhóm các lãnh đạo cấp cao tập đoàn Ninh Đại đang ở trong phòng hội nghị, mặt ai cũng hoảng hốt bàn tán xôn Xao.
Thì ra nửa tiếng trước, hải tặc Long Hải Bình lớn nhất châu Á đã phái người đến tập đoàn Ninh Đại yêu cầu tập đoàn Ninh Đại bỏ ra 10 tỷ để mua đường biển.
Long Hải Bình cử người đến nói rất rõ ràng, sau khi tập đoàn Ninh Đại bỏ ra 10 tỷ thì hải tặc Ác Ma Điện sẽ không cướp thuyền chở hàng của tập đoàn Ninh Đại nữa.
Nếu không thì hàng hóa của tập đoàn Ninh Đại chỉ cần đi đường biển sẽ bị bọn chúng cướp sạch.
Lúc này các lãnh đạo cấp cao tập đoàn Ninh Đại đang bàn tán xôn xao, có người chủ trương bỏ ra 10 tỷ này để mua sự bình an, có người chủ trương không đưa tiền, sau này.
tập đoàn Ninh Đại trở hàng hóa theo đường hàng không, thà dùng con đường vận chuyển tốn nhiều tiền còn hơn là được lợi cho đám hải tặc kia, có người lại chủ trương báo cho cảnh sát xử lý.
Cũng có người không tán thành việc báo cảnh sát, cảm thấy cảnh sát cũng không giải quyết được đám hải tặc Ác Ma Điện này, hơn nữa còn gây kích động đối phương.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Ninh đẩy cửa tiến vào.
Tống Sính Đình đang đau đầu thì nhìn thấy Trần Ninh vào, hai mắt cô sáng lên, lập tức kể lại sự tình cho Trần Ninh nghe rồi hỏi anh: “Trần Ninh, anh là cố vấn trưởng của tập đoàn chúng ta, anh cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào mới tốt nhất?”
Trần Ninh nghe nói Long Hải Bình cướp không ít hàng hóa của tập đoàn Ninh Đại, bây giờ còn tìm đến tận cửa để uy hiếp đòi tiền.
Miệng anh khẽ nhéch lên cười lạnh nói: “Ý kiến của anh là một đồng cũng không đưa cho bọn chúng, hơn nữa phải diệt hét đám hải tặc này đi.”
Tống Sính Đình cùng các lãnh đạo cấp cao có mặt ở hiện trường nghe thấy vậy thì đều há hốc miệng sững người.
Ngay cả Hải quân trước giờ còn không giải quyết được Long Hải Bình này vậy mà Trần Ninh dám nói ra những lời ngông cuồng đó, muốn tiêu diệt Long Hải Bình và đám hải tặc kia?
Đây cũng quá ảo tưởng sức mạnh rồi!
Trần Ninh cười nói: “Thầy bói lời các người mười năm tám năm, lời của tôi là thật hay giả chỉ cần ba ngày là có thể biết.”