Chương 589: Cao Thủ Cổ Võ

Trần Ninh nói chuyện điện thoại xong!

Tần Phượng Hoàng người chịu trách nhiệm lái xe kiêm vệ sĩ nhịn không được hỏi: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, hiện tại chúng ta đi nơi nào?”

Trần Ninh đối với Tống Sính Đình nói: “Một vài người bạn ở trong quân đội, đang ở nhà hàng đãi tiệc, nói là chúc mừng sinh nhật cho anh, em có muốn đi cùng với anh qua bên đó không?”

Tống Sính Đình lắc đầu: “Nếu đều là bạn bè của anh ở trong quân đội, vậy em sẽ không đi.”

“Mấy người bạn ở trong quân đội đó của anh, phỏng chừng chúc mừng sinh nhật lại hút thuốc lại uống rượu, em với anh mà đi, các anh sẽ ngại hút thuốc cũng như: ngại uống rượu.”

“Em dứt khoác liền không đi, mấy anh có thể vui chơi đến mức cao hứng.”

Trần Ninh nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại nhóm các thủ trưởng kia, quả thật bọn họ là những người nghiện thuốc với rượu, hút thuốc uống rượu là không thiếu được.

Hơn nữa những người trong quân đội tụ họp lại, đều là chén rượu lớn khối thịt lớn các loại phong cách tục tằng này, không so được với tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu.

Hơn nữa đoán chừng mọi người cũng không có mang theo nữ quyến trong nhà tham gia, nếu Tống Sính Đình đi, không chừng sẽ tương đối buôn chán.

Vì thế, Trần Ninh liền gật đầu: “Cũng được, trước hết Tiểu Tần đưa tôi đến chỗ nhà hàng đãi tiệc đi, sau đó cô cùng phu nhân về nhà.”

Âm thanh giòn tan của Tần Phượng Hoàng vang lên: “Vâng!”

Rất nhanh, Trần Ninh liền đến chỗ đãi tiệc mừng.

Chỗ nhà hàng đãi tiệc tuy là với mở ra với khách ngoài, nhưng bình thường đa số đều là nhân viên văn phòng chạy đến dùng bữa, hơn nữa nơi này trang hoàng cũng không xa hoa, cộng thêm thuộc loại tính chất chỗ của nhà nước, cho nên người bình thường ít tới nơi này ăn cơm.

Bình thường đều là những nhà lãnh đạo trong thành phó để chiêu đãi khách nước ngoài hay các người thượng cấp sử dụng!

Lúc này, nhà hàng giống lúc xưa, có chút quạnh quẽ, không có nhiều khách là máy.

Chẳng qua, chung quanh nhà hàng có nhiều hơn một vài người tầm thường, kỷ thật những người này đều là những người bảo vệ có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho các vị thủ trưởng.

Tổng chỉ huy quân khu thành phố Trung Hải – Vương Đạo Phương!

Tổng chỉ huy quân khu thành phố Thiên Hải – Lý Tử Long!

Quan chỉ huy của đoàn bộ đội đặc chủng Lợi Kiếm – Lương Văn Kiếm!

Tổng chỉ huy của võ đại đội cảnh sát thành phó Thiên Hải — Tang Lượng!

Còn có Chu Nhược Thụ của thành phố Trung Hải, cùng với nhóm người Điển Chử Bát Hồ Vệ, sớm đợi Trần Ninh đã lâu.

Ở trước mặt Thiếu soái Trần Ninh Thiếu, tắt cả mọi người mặc kệ mặc quân phục, hay mặc y phục hàng ngày hoặc là quần áo tây, đều đồng thanh hô: “Gặp qua Thiếu soái!”

Trần Ninh khoát tay, thản nhiên nói: “Đêm nay mọi người chúc mừng sinh nhật cho tôi, chính đối đãi với Trần Ninh tôi như một người bạn, cho nên đêm nay ai cũng không được đề cập đến hàm cấp chức vị, tất cả mọi người phải xưng hô tên với nhau như những người bạn!”

Mọi người nghe Thiếu soái nói như vậy, đều rất kích động, đây là Thiếu soái xem bọn họ như người một nhà!

Mọi người đều đồng thanh nói: “Vâng!”

Bây giờ đã chuẩn bị xong tiệc rượu, đồ ăn thức uống đều là một ít đồ ăn thông thường hay có trên bàn rượu, rượu thuốc lá đều là đồ trong quân đội cung cấp.

Trần Ninh cùng mọi người nhập tiệc, Trần Ninh bưng lên chén rượu, cùng mọi ngươi cụng một ly trước, cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn còn nhớ rõ sinh nhật của anh, thậm chí không quản đường xa trăm dặm vội tới chúc mừng sinh nhật cho anh.

Nhóm người Vương Đạo Phương vội vàng nâng chén lên, cùng Thiếu soái cụng ly.

Thời điểm Trần Ninh đang cùng nhóm thủ trưởng Giang Nam chè chén, một chi bộ đội quân đặc chủng đến từ căn cứ Hải quân của thành phố Đông Hải, cũng đã lặng yên tiền vào trong thành phố Trung Hải.

Chi đội ngũ này tổng cộng có 120 người!

Cầm đầu chính là một người đàn ông khôi ngô nhưng đầu trọc và không mày, ông ta chính là chỉ huy của đại đội đặc chủng Giao Long Hải quân, đại tá Trần Bá.

Trần Bá mang đến 120 người thủ hạ này, mỗi người mặc bộ đồ chiến đấu của lính đặc chủng, súng vác vai, đạn lên nòng, uy phong lãm lẫm.

Võ Nguyệt Nguyệt mang theo mấy tùy tùng, cùng với đám người Trần Bá hội hợp.

Võ Nguyệt Nguyệt cùng Trần Bá bắt tay, thản nhiên nói: “Chú Trần à, chú đã đến rồi.”

Thân hình Trần Bá cao lớn, đầu bóng lưởng vô mày, thần tình dữ tợn, tướng mạo thực hung ác, lúc này ông ta lại cười với Võ Nguyệt Nguyệt nói: “Ha hả, Võ tiểu thư cha của cháu là thủ lĩnh cũ của chú, không có Võ lão dẫn dắt, nào có được Trần Bá của ngày hôm nay chứ?”

“Đứa con của Võ lão bị người gian ác hại chết, Võ tiểu thư phải nhờ Trần mỗ hỗ trợ báo thù, Trần mỗ sao dám không đến!”

Võ Nguyệt Nguyệt vừa lòng nói: “Như vậy lân này đôi phó Trần Ninh, chỉ có làm phiền đến chú Trần mà thôi.”

Trần Bá nhéch miệng cười nói: “Chú mang đến 120 người thủ hạ này, toàn bộ đều là lính tinh nhuệ của bộ đội đặc chủng Giao Long hải quân, 120 người này cho dù là đối mặt kẻ địch lên tới một ngàn người, cũng có thể dễ dàng sát sạch.”

“Tên hèn Trần Ninh này, là cái thá gì chứ!”

Võ Nguyệt Nguyệt cười nói: “Có nhóm dũng tướng cuồng binh của chú Trần, cháu an tâm rồi.”

Thành phó Trung Hải, nhà hàng.

“Maul”

“Maul”

“Phá bể cửa của nhà hàng này ngay, tiểu tử Trần Ninh kia ở ngay bên trong!”

Rất nhiều rất nhiều người đồ luyện võ, trên đó viết hai chữ“Tây Môn”, xuất hiện trước cửa nhà hàng, vây quanh hết nhà hàng.

Mặt Tây Môn Vũ bị bằm dập ngồi trên xe lăn, cùng một ông lão mặc áo đen tầm thường xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Vẻ mặt Tây Môn Vũ uất ức nói với ông già mặc áo tầm thường này: “Chú hai, cái người làm con bị thương, tên làTrần Ninh, ngay ở bên trong.”

Thì ral Lão già này tên là Tây Môn Hằng, là cao thủ có tiếng tăm lẫy lừng của cổ võ Tây Môn gia, vừa lúc ở thành phố Trung Hải mở võ quán thu nhận đệ tử.

Sau khi Tây Môn Vũ học nghệ không tinh bị Trần Ninh đánh gãy một chân, lập tức tìm tới chú hai của anh ta là Tây Môn Hằng, vội tới báo thù cho anh ta.

Anh ta muốn báo thù không quản đêm!

Tây Môn Hằng nghe vậy, mặt bình tĩnh, mang theo Tây Môn Vũ cùng với một nhóm thuộc hạ, đi vào nhà hàng.

Trong sảnh Hoa Mẫu Đơn của nhà hàng, Trần Ninh cùng nhóm người Vương Đạo Phương đang nâng ly cạn chén.

Bất ngờ nhóm người Tây Môn Hằng xông vào!

Trong lúc nhất thời, Trần Ninh cùng nhóm người Vương Đạo Phương toàn bộ đều ngưng chén, nhát tè lạnh lùng nhìn sang Tây Môn Hằng những vị khách không mời mà đến.

Tây Môn Vũ ngòi trên xe lăn, nhìn thấy Trần Ninh, lập tức cười gần nói: “Tiểu tử, chắc là mày không nghĩ đến việc nhanh như vậy tao lại tìm đến mày để báo thù đúng không!”

Trần Ninh lạnh lùng nói: °Xem ra anh bị dãy dỗ, còn chưa đủ.”

Tây Môn Vũ nghe vậy sắc mặt trở nên tái xanh, há miệng muốn mắng.

Nhưng lúc này, người chú hai Tây Môn Hằng ở bên cạnh anh ta lại đặt một bàn tay lên vai anh ta, ý bảo anh ta không cần nói.

Sau đó, Tây Môn Hằng nhìn chung quanh một vòng những người đang có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người của Chu Nhược Thụ thủ trưởng thành phó.

Ở đây nhiều người như vậy, Tây Môn Hằng cũng chỉ nhận ra được Chu Nhược Thụ mà thôi.

Ông ta khẽ nhíu mày, rồi lại thả lỏng ra, khách khí nói với Chu Nhược Thụ: “Chu thị tôn cũng ở đây a!”

Chu Nhược Thụ đương nhiên biết người xuất thân từ một trong mười gia tộc cổ võ lớn Tây Môn Hằng, vô tình hay cố ý nói: “À, Tây Môn Hằng tiên sinh, các ông đây là?”

Tây Môn Hằng qua loa ôm quyền, sau đó chỉ vào Trần Ninh nói: “Tiểu tử này đánh gãy chân đứa cháu của tôi, con cháu của Tây Môn gia chúng tôi, ở bất kỳ chỗ nào cũng chưa từng nếm trải qua loại thiệt thòi này, tôi phải lầy lại công đạo cho cháu của tôi.”

Chu Nhược Thụ nói: “Thế ông muốn thế nào?”

Tây Môn Hằng ngạo mạn nói: “Tôi không muốn làm khó xử đến Chu thị tôn, tôi chỉ muốn mang Trần Ninh từ chỗ này đi, chút yêu cầu này không quá phận đi, chút mặt mũi này Chu thị tôn ông cũng phải muốn cho tôi chứ?”

Quả thật!

Lấy thân phận Nhị gia Tây Môn gia, thật đúng là không quá mức đem một người đứng đầu nho nhỏ của thành phố Trung Hải để vào trong mắt.

Trong lòng Chu Nhược Thụ cười lạnh, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Nếu đã là ân oán của ông cùng Trần tiên sinh, thế thì tôi cũng không tiện ngăn cản.”

Tây Môn Hằng nghe vậy lộ ra biểu tình cực kỳ hài lòng!

Dù là Chu thị tôn thì cũng phải kiêng kị Tây Môn gia của bọn họ ba phần!

Tây Môn Vũ cười đến lạnh lùng nhìn Trần Ninh, nghĩ thầm ngay cả thị tôn cũng không dám bảo vệ cho mày, đêm nay mày còn không chết sao?

Ánh mắt của Tây Môn Hằng dừng ở trên người của Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Giờ cậu chủ động đi theo chúng tôi, hay là tôi đánh cậu xong, rồi mới lôi cậu như một con chó chết từ trong đây ra ngoài?”

Lời Tây Môn Hằng vừa nói xong, nháy mắt tất cả mọi người có mặt đều nỗi giận.

Điển Chử lại phẫn nộ quát: “Làm càn!”

Vương Đạo Phương cũng cả giận nói: “Các người dám can đảm vô lễ đối với Trần tiên sinh sao?”

Trần Ninh nâng tay lên, ý bảo nhóm người Vương Đạo Phương bình tĩnh một chút chớ làm loạn.

Sau đó, anh ngồi trên ghế, nghiền ngẫm nhìn Tây Môn Hằng cùng nhóm người Tây Môn Vũ, mỉm cười nói: “Chỉ bằng ông, cũng muốn uy hiếp tôi đi theo ông?”

“Tôi chỗ này có không ít thuộc hạ cùng bạn bè, ông tùy tiện chọn ra một người mà đánh, đánh thắng được thuộc hạ của tôi, tôi liền tùy ý ông xử lý.”

“Nếu ông cùng với thằng cháu của ông giống nhau dót nát kém cỏi, ngay cả thuộc hạ của tôi cũng đánh không thắng, vậy thì ông cứ quỳ xuống ngay tại cửa xám hối về điều này đi!”

Tất cả nhóm người Tây Môn gia nghe vậy, đều nở nụ cười ha ha.

Tây Môn gia một trong mười gia tộc cổ võ lớn, Tây Môn Hằng lại là cao thủ của gia tộc Tây Môn bọn họ nữa, thế mà Trần Ninh lại nói phái một thuộc hạ đi đánh nhau với Tây Môn Hằng, chuyện này đúng là tự đi tìm cái chết mà!

Tây Môn Hằng nhéch miệng cười lạnh: “Ha ha, ông đây cũng muốn nhìn xem ai dám cùng với ông chiến một trận?”

Vừa dứt lời!

Điển Chử liền dẫn đầu đứng ra: “Tôi tới dạy dỗ ông một chút!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play