Chương 574: Trần Ninh Cậu Dám Giả Mạo Thiếu Soái Hai ngày sau.
Tây Cảnh, Thành phố Tây Xuyên, phủ đệ Triệu gia.
Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của Triệu lão gia, Triệu Học Thành, khắp nơi trong Triệu phủ giăng đèn kết hoa, vô số người hầu bận rộn như đèn kéo quân, chuẩn bị yến hội cho Triệu lão gia.
Hôm nay Triệu lão gia mặc bộ đồ Bách Phúc, mang theo một nhóm gia quyến, nghênh đón khách quý đến chúc thọ.
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng, Lương Thiên Hồng, tặng một gốc san hô ngọc, chúc Triệu lão gia hàng năm đều có hôm nay, tuổi nào cũng có ngày này.”
“Thành phố Tây Xuyên Bàng Hải Xương, tặng một bức thư pháp, chúc Triệu lão gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Hàn gia ở Tây Cảnh Hàn Tử Dương, tặng một gốc nhân sâm nghìn năm, chúc Triệu lão gia vạn thọ vô cương.”
Khách chúc thọ tới đây nói liền không dứt!
Thế nhưng, tâm tư Triệu lão gia lại không ở trên người những tân khách này.
Hiện tại ông ta muốn gặp được nhất chỉ có hai người, một người là con cả của ông, Thống soái Tây Cảnh Triệu Nhược Long, một người còn lại là kẻ thù gần đây, Trần Ninh.
Muốn gặp Triệu Nhược Long, là bởi vì Triệu Nhược Long là kiêu ngạo của Triệu gia!
Muốn gặp Trần Ninh, à vì ông khẩn cấp muốn giáo huấn Trần Ninh, phải làm cho Trần Ninh quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ có như vậy mới có thể tiêu từ được lửa giận của ông ta đối với Trần Ninh.
Triệu lão gia trông chờ mòn mắt, trong miệng còn lẳm bẩm nói: “Sao còn chưa tới, sao còn chưa tới…”
Đám người Triệu Nhược Lân cùng Triệu Nhược Báo bên cạnh cũng không biết ông cụ là chờ không kịp muốn gặp Trần Ninh, còn tưởng là ông cụ tưởng niệm con ruột.
Triệu Nhược Báo cười nói: “Anh cả vừa mới gọi điện thoại về, buổi chiều mới có thể gáp gáp trở về.”
“Chẳng qua anh cả cũng nói cho chúng ta một tin tức vô cùng tốt!”
Triệu lão gia kinh ngạc: “Tin tức tốt gì?”
Triệu Nhược Báo hưng phần nói: “Anh cả nói, anh ấy mời Thiếu soái Bắc Cảnh tới tham gia sinh nhật cha.”
“Cha, tứ đại Thống soái của Hoa Hạ, ngày hôm nay có hai người tới dự sinh nhật cha, quang vinh đến mức nào chứ!”
Triệu lão gia nghe vậy kích động: “Cái gì? Con nói Thiếu soái Bắc Cảnh cũng tới chúc thọ cha?”
Triệu Nhược Báo cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi trong điện thoại anh cả chính miệng nói cho con biết, còn căn dặn chúng ta nhất định phải thịnh tình chiêu đãi.”
Triệu lão gia nghe vậy, vội vã phân phó trái phải: “Nhanh nhanh, chuẩn bị một chỗ ngồi cho vị khách tôn quý nhát, đợi khách nhân tôn quý nhất hôm nay của chúng ta, chính là Thiếu soái Bắc Cảnh.”
“Vâng, thưa ông!”
Mọi người trong Triệu gia bận rộn một hồi, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong vị trí khách quý cho Thiều soái.
Rất nhiều khách nhân đến đây chúc mừng cũng biết Thiếu soái sẽ trở về chúc thọ ông cụ, mọi người nghe nói có cơ hội thấy được phong thái của chiến thần, mỗi người đều vô cùng kích động.
Đồng thời mọi người cũng rối rít khen tặng Triệu lão gia có mặt mũi, ngay cả Thiếu soái cũng tới mừng thọ.
Đám người Triệu lão gia nghe khách khứa xung quanh khen tặng, nhìn biểu tình hâm mộ của mọi người, không khỏi vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, chợt nghe đứa bé giữ cổng cao giọng nói: *Trần Ninh đến!”
Trần Ninh!
Sắc mặt Triệu lão gia trong nháy mắt trầm xuống.
Mấy người Triệu Nhược Lân cũng lần lượt lộ ra sắc mặt giận dữ, nhất tề nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó liền nhìn thấy Trần Ninh vóc người cao ngất mang theo Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ không nhanh không chậm đi tới.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhỏ giọng nghị luận!
Thì ra rất nhiều người đều biết gần đây Triệu gia phát sinh xung đột với một người tên là Trần Ninh, mọi người cũng nghe nói tới chuyện Triệu lão gia ra lệnh cưỡng chế bắt Trần Ninh hôm nay tới nhận phạt.
Chỉ là mọi người không ngờ, Trần Ninh lại tới thật.
“Chậc chậc, tên nhóc này đắc tội với Triệu gia, hơn nữa hôm nay Triệu Thống soái sẽ xuất hiện ở yến tiệc sinh nhật của Triệu lão gia, tên nhóc này còn dám tới?”
“Ha ha, cậu ta có lẽ cũng không muốn đến, nhưng Triệu gia đã lên tiếng, nếu cậu ta không tới, đến lúc đó cả nhà đều gặp xui xẻo.”
*Ai, lại dám đắc tội với Triệu gia, cậu ta chét chắc rồi.”
Mọi người ở hiện trường âm thầm nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Trần Ninh đều tràn ngập thương hại.
Trần Ninh mang theo Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, trực tiếp đi tới trước mặt Triệu lão gia.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Chúc Triệu lão gia phúc thọ an khang!”
Triệu lão gia ngồi trên ghế thái sư, được một nhóm gia quyến vây quanh, cao cao tại thượng coi thường Trần Ninh.
Triệu Nhược Lân lại cười lạnh nói: “Trần Ninh, cậu lại dám tới thật, hiện tại tôi cũng không thể không bội phục dũng khí của cậu rồi.”
Trần Ninh cười nhạt nói: “Ha ha, Triệu gia các người mời tôi tới dự tiệc, vì sao tôi lại không dám tới.”
Triệu lão gia nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi khiêm tốn nói: “Trần Ninh, Triệu gia chúng ta để cậu tới chịu phạt, không phải để cậu tới tham gia tiệc rượu.”
Trần Ninh nhìn Triệu lão gia ngồi trên ghé thái sư, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Thân là Thiếu soái Bắc Cảnh, anh không có thói quen người khác ngồi còn mình lại đứng.
Thế nhưng Trần Ninh còn chưa kịp ngồi xuống ghé, mọi người Triệu gia đã nồi giận.
Triệu Nhược Lân quát lên: “Càn rỡ! Đây là vị trí dành cho khách nhân tôn quý nhất hôm nay của Triệu gia, cũng chính là chuẩn bị cho Thiếu soái Bắc Cảnh, cậu là cái thứ gì mà cũng dám ngồi?”
Tất cả mọi người Triệu gia đều mắt lạnh nhìn Trần Ninh, trong lòng mọi người ở đây đều cười nhạt. Đây là ghế ngồi chuyên môn chuẩn bị cho Thiếu soái, tên nhóc cậu có gan ngôi Ai?
Thế nhưng khiến mọi người trợn mắt há miệng là, Trần Ninh nghe nói đây là ghế ngồi chuyên môn chuẩn bị cho Thiếu soái thì lại mỉm cười.
Trần Ninh nói: “Xem ra Triệu gia mấy người cũng không phải không có cấp bậc lễ nghĩa, chí ít còn biết chuẩn bị chỗ ngồi cho tôi.”
Cái gì?
Ghế ngồi chuẩn bị cho cậu?
Triệu Nhược Lân sợ ngây người!
Triệu lão gia cùng mọi người Triệu gia cũng sợ ngây người!
Ngay cả vô số tân khách ở hiện trường cũng sợ ngây người!
Triệu gia người ta đã nói rõ ràng, đây là vị trí chuẩn bị riêng cho Thiếu soái, tên nhóc Trần Ninh này lại dám nói là vị trí chuẩn bị cho cậu ta?
Triệu lão gia là người đầu tiên nổi giận, ông ta vỗ một bàn tay lên bàn trà, khiến chén trà trên bàn va vào nhau loạn xạ.
Ông ta phẫn nộ mà nhìn Trần Ninh: “Ngông cuồng! Ghế ngồi chúng tôi chuẩn bị cho Thiếu soái, cậu lại vô liêm sỉ nói là ghế ngồi chuẩn bị cho cậu, lẽ nào cậu muồn giả mạo Thiếu soái hay sao?”
“Giả mạo?”
Trần Ninh nghe vậy, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tôi chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, tôi làm sao lại phải tự giả mạo mình?”
Đám người Triệu gia nghe vậy thì đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Không phải là bị Trần Ninh dọa, mà là cảm thấy tên nhóc này thật lớn mật, lại dám khoác lác như vậy!
Triệu lão gia cười lạnh mà nhìn Trần Ninh: “Tôi chưa từng thấy qua người nào mặt dày vô sỉ, cũng chưa từng thấy qua người nào muốn chết như vậy.”
“Dám trộm đồ cúng trên bàn thờ Diêm Vương, đúng là chỉ có loại người không biết sống chết như cậu.”
“Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!”
Lời của Triệu lão gia vừa rơi xuống, xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều thủ hạ của Triệu gia vẻ mặt hung thần ác sát, những người này đều đằng đằng sát khí chuẩn bị xông về phía Trần Ninh.
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ bảo hộ bên người Trần Ninh, Điều Chử giận dữ quát: “Ai dám vô lễ với Thiếu soái?”
Triệu Nhược Lân cười nhạt: “Ai ôi, tên nhóc này chẳng những giả mạo Thiếu soái mà ngay cả thủ hạ của cậu ta cũng làm bộ làm tịch, không biết còn thật sự cho là cậu ta là Thiếu soái!”
“Đáng tiếc nơi này là Triệu gia, Thiếu soái là bạn tốt của anh cả tôi, cậu dám ở đây giả mạo Thiếu soái, đó chính là tìm chết. Bắt lại!”
Một nhóm người thủ hạ của Triệu gia lập tức muốn tiền đến động thủ.
Mắt thấy chiến đấu của song phương sắp bạo phát.
Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng đứa bé giữ cửa hô lớn: “Uông Canh, lãnh đạo Tây Cảnh, thiếu tướng quân khu Tây Cảnh Quan Sách, hai vị lãnh đạo đến!”
Uông lãnh đạo cùng Quan thiếu tướng tới!
Triệu lão gia chuẩn bị hét lên động thủ, sau đó lại cười lạnh mà nhìn Trần Ninh: “Ha ha, Uông lãnh đạo cùng Quan thiếu tướng tới!
“Vậy được rồi, lấy thân phận của hai người họ, khẳng định có thể lập tức chứng minh thật giả của cậu.”
“Trần Ninh cậu giả mạo thủ trưởng, cứ đợi mà nhận tội đi th¡t