Chương 567: Tại Sao Món Quà Của Chúng Ta Lại Ở Đây?
Điện thoại di động của Trần Ninh vang lên!
Anh cằm di động lên xem, hóa ra là cuộc gọi của Điển Chử, anh thản nhiên đặt đĩa ngọc trị giá tiền tỷ lên bàn, bước ra ban công phòng khách nghe điện thoại.
Điện thoại được kết nói, truyền đến giọng nói vang dội có lực của Điển Chử: “Thiếu gia, Cơ Thường và Khương Bình dẫn đầu hàng ngàn thuộc hạ, đang trên đường đến nhà của cậu.”
Trần Ninh bình tĩnh sắp xếp vài câu, sau đó cúp điện thoại, trở lại phòng khách.
Tuy nhiên, khi quay lại phòng khách, lại ngây ngắn cả người.
Thì ra mẹ vợ Mã Hiểu Lệ vừa từ ngoài về, mua một túi hoa quả.
Mã Hiểu Lệ rửa hoa quả xong, thậm chí còn dùng chiếc đĩa ngọc Đế Hoàng Lục trị giá vài tỷ làm đĩa đựng hoa quả.
Trần Ninh sững sờ nói: “Mẹ, cái đĩa này…”
Mã Hiểu Lệ kinh ngạc nói: “Đây không phải là đĩa hoa quả mới các con mua sao? Có vấn đề gì hả?”
Trần Ninh cười nói: “Không sao, ý con là đĩa này đựng hoa quả, nhìn khá đẹp mắt, lại rất giống thật.”
Lúc này, Tống Sính Đình và Đồng Kha đã tan làm trở về.
Và Tống Trọng Bân cũng đã đưa Tống Thanh Thanh từ trường trở về!
Mã Hiểu Lệ bảo mọi người ném thử nho bà vừa mua, còn bà tự tay vào bếp chuẩn bị náu nướng.
Gia đình của Trần Ninh và Tống Sính Đình đang vây quanh Tống Thanh Thanh, mỉm cười hỏi về thành tích của con gái họ ở trường ngày hôm nay.
Lúc đó!
Ngoài nhà có tiếng bước chân ồn ào, loáng thoáng nghe thấy có người hét lên: “Mau, mau, vây quanh toàn bộ cho.
tôi, không con chim nào có thể từ đây bay ra.”
Tống Sính Đình và gia đình cô vẻ mặt hoài nghi bước đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lập tức sửng sốt.
Hóa ra một số lượng lớn những người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ đen chặn xung quanh nhà của họ, ước tính có khoảng vài nghìn người.
Tống Sính Đình và những người khác đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này đã có tiếng gõ cửa!
Tống Trọng Bân đi mỏ cửa, thì nhìn thấy 2 ông già đứng ở’ ngoài cửa với rất nhiều thuộc hạ hung thần sát thủ.
Hai ông già này là Cơ Thường và Khương Bình.
Tống Trọng Bân kinh hãi nhìn những vị khách không mời mà tới này, yếu ớt hỏi: “Các người là?”
Cơ Thường ngắng đầu ngạo nghễ nói: “Tôi là gia chủ Cơ gia, Vương tộc đệ nhát Hoa Hạ, Cơ Thường!”
Khương Bình cũng lạnh lùng nhìn một nhà Tống Trọng Bân, lãnh đạm nói: “Tôi chính là gia chủ Khương gia, là Vương tộc đệ nhị Hoa Hạ, Khương Bình!”
Gia chủ của Vương tộc đệ nhất và Vương tộc đệ nhị đều ở đây.
Trong nháy mắt sắc mặt gia đình Tống Trọng Bân tái nhợt!
Họ biết là những người này đến là vì Trần Ninh và Tống Sinh Đình.
Cơ Thường chế nhạo và hỏi: “Không phiền nếu chúng tôi vào nhà ngồi chứ?”
Một nhà Tống Trọng Bân còn chưa lên tiếng, Trần Ninh đã nhàn nhạt nói: “Cha, bọn họ tới đây để xin lỗi, cho bọn họ vào đi!”
Đến xin lỗi?
Nhà Tống Sính Đình nhìn bộ dạng đám người Cơ Thường không tốt, cho là mấy người này không giống như tới xin lỗi!
Khi Cơ Thường và Khương Bình nghe thấy những lời của Trần Ninh, vẻ mặt của họ tối sầm lại, trong mắt họ loé lên sát khí dày đặc.
Trần Ninh gi3t ch3t con cháu Cơ gia và Khương gia, lúc này đối mặt với hai vị gia chủ của Vương tộc, vẫn ngông cuồng như thế, đơn giản là không thể nói lý.
Vẻ mặt Khương Bình giận dữ: “Trần Ninh, cậu sắp chết đến nơi rồi, còn muốn chúng tôi xin lỗi?”
Cơ Thường thì cười lạnh an ủi: “Khương lão, đừng nóng giận.”
“Khu này đã nằm dưới tay của hai 8..
thuộc hạ môn đồ của chúng ta, bao vây đến nước cũng không lọt. Gia đình bọn họ bây giờ khó mà bay được.”
“Tôi ngược lại hi vọng cậu ta điên cuồng lâu một hồi, đừng thừa nhận nhanh như vậy, tôi thích tra tắn dằn vặt những loại ngu ngốc như cậu ta!”
Khương Bình nghe xong lời này cười cười, đối với Trần Ninh ngồi ở trên sô pha không khỏi nở nụ cười, hung ác nham hiểm nói: “Đúng thế đúng thế, tôi ngược lại muốn xem hắn như thế nào làm cho chúng ta xin lỗi!”
Khi cả hai nói xong, mang theo một đống người thủ hạ đắc lực, đằng đằng sát khí đi tới.
Gia đình Tống Sính Đình đứng đằng sau Trần Ninhkhuôn mặt ,, tất cả tái nhợt vì sợ hãi.
Trần Ninh vẫn đầy vẻ vân đạm phong kinh, anh bình tĩnh nhìn Cơ Thường và Khương Bình, nhẹ giọng nói: “Hậu bối của Cơ gia và Khương gia các người đã làm sai, các người là trưởng bối phải có trách nhiệm.”
“Nếu không có dung túng của trưởng bối các người, hậu bối của hai gia tộc các người sẽ không ương ngạch tung bay như vậy.”
“Các người nếu như đã đến, vậy thì xin lỗi đi, sau đó tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Khương Bình như thể nghe được chuyện cười lớn vậy, ha ha cười như điện: “Cậu đang nói cái gì vậy, bảo tôi cùng Cơ lão xin lỗi cậu, cậu nghĩ mình là ai?”
Ông ta cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả!
Cơ Thường và những người đàn ông phía sau, từng người cười lạnh nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh hiện đang sắp chết đến nơi, vậy mà còn nói là anh bảo gia chủ Cơ gia và Khương gia xin lỗi, đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm(*).
(*) ý nói chuyện khoác loác không có thật.
Cơ Thường cũng chế nhạo: “Trần Ninh, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người như cậu.”
“Hai gia đình chúng tôi đến Trung Hải lần này, chuẩn bị một số quà cho gia đình cậu.”
“Hiện tại đang ở bên ngoài, hi vọng một nhà các người thích.”
Khương Bình cũng đắc thắng nói với gia đình Trần Ninh: “Còn không mau tới cửa sổ xem một chút, Cơ gia và Khương gia đã chuẩn bị đồ tốt gì cho các người rồi?”
Gia đình của Tống Sính Đình không thể không bước đến cửa sổ nhìn ra sân trong.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình.
Năm chiếc quan tài, bốn lớn một nhỏ được đặt ngỗn ngang trong sân, rất đáng sợ.
Mặt của Tống Sính Đình tái đi vì sợ hãi!
Mã Hiểu Lệ sợ hãi rùng mình một cái, hét lớn một tiếng: “Quan tài, 5 quan tài!”
Khuôn mặt xinh xắn của Tống Sính Đình lạnh băng, cô quay lại nhìn Cơ Thường và Khương Bình, tức giận nói: “Các người đừng có khinh người quá đáng!”
Khương Bình hừ lạnh một tiếng: “Khương gia cùng Cơ gia chúng tôi từ trước đến nay đều kiêu ngạo như vậy, một nhà các người chuẩn bị tốt để lên đường đi.”
Cơ Thường cũng nhìn Trần Ninh với vẻ chế nhạo: “Tiểu tử, cậu còn lời trăng trối nào không?”
Sắc mặt Trần Ninh hơi trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Các người hù gia đình tôi rôi!”
“Lúc đầu, tôi vốn xem vào phân lượng của hai người, chỉ kêu hai người xin lỗi là xong chuyện.”
“Nhưng bây giờ, nếu hai người không quỳ xuống nhận lỗi của mình, chuyện này sẽ không kết thúc.”
Cơ Thường và Khương Bình cũng như những thuộc hạ đứng sau họ, hoàn toàn sững sờ khi nghe những lời của Trần Ninh.
Vào lúc này, Trần Ninh còn dám yêu cầu Cơ Thường và Khương Bình xin lỗi, yêu cầu hai người quỳ xuống để xin lỗi.
Bọn họ đều sợ ngây người!
Chưa bao giờ thấy một người thấy chết không sợ như vậy!
Đáy mắt Cơ Thường lạnh lùng: “Vì cậu không có lời trăng trối, vậy các người chuẩn bị chết đi!”
Khương Bình lớn tiếng nói: “Cơ lão, cùng cậu ta nói nhiều lời nhảm nhí làm gì, phân phó thuộc hạ giết hết bọn họ, dùng cả nhà bọn họ đem chôn cùng tiểu bối đã chết cho.
chúng ta.”
Rất đông thuộc hạ phía sau hét lên đầy sát khí: “Xin gia chủ hạ lệnh, giết bọn họ báo thù cho thiếu gia.”
Cơ Thường liếc nhìn Trần Ninh, chuẩn bị ra lệnh.
Nhưng vẻ mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn thản nhiên gắp một quả nho từ đĩa hoa quả trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn quả nho vừa chậm rãi nói: “Các người thật sự muốn giết tôi?”
Đôi mắt của Cơ Thường chú ý thấy đĩa ngọc Đế Hoàng Lục đựng trái cây, trong nháy mắt ông ta trợn to, lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Khương Bình lớn tiếng nói: “Người đâu, giết…”
Khương Bình chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị Cơ Thường ở bên cạnh kéo lấy.
Ông ta kinh ngạc nhìn Cơ Thường, phát hiện khuôn mặt Cơ Thường đầy kinh hãi.
Ông ta lơ ngơ, kinh ngạc hỏi: “Cơ lão, ông làm sao vậy?”
Cơ Thường chỉ vào đĩa hoa quả trên bàn cà phê trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Khương lão, nhìn đĩa đó…”
Vẻ mặt Khương Bình nghi ngờ nhìn đĩa đựng hoa quả, sau đó lập tức hai mắt trợn tròn, há hốc miệng!
Trời ơi!
Đây không phải là món quà họ tặng cho Thiếu soái sao?
Sao lại ở chỗ của Trần Ninh!
Chẳng lẽ Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh?
Cơ Thường và Khương Bình đều tái mặt bởi những suy nghĩ hiện lên trong đầu, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.