Chương 558: Cơ Thiệu.
Trần Ninh quay đầu nói với Tống Sính ĐÌnh: “Mọi người dời đến phòng riêng ăn cơm trước, để anh xử lý ở đây!”
Tống Sính Đình gật đầu một cái, ôm con gái cùng Tống Trọng bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha, được Đồng Thiển bảo dẫn đường đi đến phòng riêng ăn cơm, để Trần Ninh xử lý hiện trường.
Hiện trường, nhưng vị khách khác cơ bản cũng đã rời đi hết.
Trừ những nhân viên phục vụ ẩn núp phía xa ra thì cũng chỉ còn lại đám người Trần Ninh và Khương Thiên Kiều.
Trần Ninh nhìn Khương Thiên Kiều, bình tĩnh nói: “Ranh giới cuối cùng của tôi chính là đừng làm phiền đến gia đình tôi!”
“Rõ ràng cậu đã chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi. Lời tôi vừa nói lúc nãy vẫn quyết định như cũ, cậu để lại một cánh tay, sau đó liền có thể cút!”
Khương Thiên Kiêu vẻ mặt căng thẳng, nắm thật chặc chiếc dao trong tay!
“Muốn một cánh tay của tao?”
“Vậy tao muốn mạng của mày trước!”
Lời anh ta vừa nói ra, cả người cũng động, gần như đạt đến trình độ cao nhất, nhanh như chớp lao về phía Trần Ninh, chiếc dao nhỏ trong tay đâm về phía ngực của Trần Ninh.
Khương Thiên Kiêu anh từ nhỏ đã luyện võ, bản lĩnh hơn người, cú đánh quyết liệt của anh ta cực kỳ nhanh chóng và bạo lực.
Sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh, giơ tay ra liền bắt được cổ tay cầm dao của Khương Thiên Kiều, bắt được một dao.
mạnh mẽ này cura Khương Thiên Kiều.
Cái gì?
Khương Thiên Kiều trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
Trần Ninh lại bắt được một dao bừng bừng khí thế này của anh tal Trần Ninh không chờ Khương Thiên Kiều phục hồi lại tinh thần đã rắc một tiếng, liền bẻ gãy cổ tay của Khương Thiên Kiều.
“AI”
Khương Thiên Kiều kêu lên một tiếng thảm thiết, sắc mặt ảm đạm, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Đây là cho cậu một chút bài học!”
“Trở về nói với Khương gia, chuyện tiểu bối làm sai, trưởng bối đến đây xin lỗi!”
“Ai chủ trương để vợ tôi với Khương Đào minh hôn, để hắn ta tự mình tới quỳ xuống tạ tội!”
Khương Thiên Kiều cầm lấy tay phải bị gãy, anh ta có nén đau nhức, lại vừa sợ vừa tức giận nhìn Trần Ninh nói từng chữ: “Tao sẽ đem những lời mày nói truyền lại cho thái công tao không sót một chữ! Mày cứ chờ đi!”
Khương Thiên Kiều mang những thuộc hạ chét thảm trọng thương kia đi, chật vật không chịu được rời đi.
Anh ta đi đến bệnh viện cao cấp trung ương thành phố Trung Hải xử lý vết thương.
Sau đó mang theo mấy tên thuộc hạ bị thương nhẹ từ bệnh viện ra.
Mấy tên thủ hạ nhẹ giọng hỏi: “Khương thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Về kinh thành bẩm báo chuyện này cho thái công hay sao?”
Lúc này vẻ mặt Khương Thiên Kiều cũng đầy do dự!
Khi anh ta đến vì chuyện này, anh ta đã vỗ ngực đảm bảo nói với ông nội mình nhất định xử lý tốt chuyện này, báo.
thù cho em họ.
Bây giờ thuộc hạ đều chết thảm và bị thương nặng, ngay đến cả anh ta cũng bị gãy một cánh tay.
Nếu cứ trở về như vậy, bản thân chẳng phải sẽ thành một tên bắt tài trong ấn tượng của ông nội hay sao?
Có thể không trở về đi, bản thân mình cũng không phải đối thủ của Trần Ninh!
Ngay vào lúc anh ta do dự không quyết định được, một chiếc Bentley và ba chiếc Audis màu đen dừng lại trước mặt anh ta.
Kính xe ghế sau của chiếc Bentley bị mở xuống, người ngồi bên trong là một người đàn ông quý tộc trẻ tuổi ăn mặc giản dị, người đàn ông quý tộc cười như có như không kiều mị nói: “Khương Thiên Kiều, sao trùng hợp thé, ở nơi này mà cũng có thể gặp được cậu!”
Khương Thiên Kiều nhìn thấy người đàn ông quý tộc này, ánh mắt không tử chủ được sáng lên, thất thanh nói: “Cơ: thiếu!”
Hóa ra, người đàn ông trời sinh quý phái toát ra khắp cơ: thể này không phải ai khác, mà chính là thiếu gia nhà họ Cơ, đệ nhất hoàng gia Trung Quốc, Cơ Thiếu Hạo.
Nhà họ Khương là hậu duệ chính thất của Viêm Đề , được biết đến là vương tộc thứ hai của Trung Quốc.
Nhà họ Cơ là hậu duệ trực hệ của Hoàng đế, được biết đến là gia đình hoàng gia đầu tiên ở Trung Quốc.
Hai gia tộc mấy ngàn năm qua đều có quan hệ thế giao, có quan hệ mật thiết với nhau. Phạm vi con cháu của hai nhà đều được gọi là thái tử đảng. Mà Cơ Thiếu Hạo này, chính là nhân vật dẫn đầu trong vòng trong thái tử đảng đó, ở trong phạm vi của những vị hoàng tử này rất có uy tín.
Cơ Thiếu Hạo nhìn tay phải bị băng bó của Khương Thiên Kiêu một lát, mỉm cười nói: “Cậu bị sao thế? Móng vuốt cũng để người ta đánh gãy?”
Những lời này của Cơ Thiếu Hạo cũng có mang chút ý đùa.
Nhưng vẻ mặt của Khương Thiên Kiều ngược lại lại đau khổ, anh ta thở dài nói: “Cơ thiếu, đừng nói nữa! Tôi làm thái tử đảng mắt hết mặt mũi rồi! Vậy mà lại bị ngã một cú ở một nơi nhỏ bé như Trung Hải này, còn bị người ta làm gãy tay!”
Cơ Thiếu Hạo không ngờ tới bạn của minhg thật sự bị người ta đánh gãy tay, anh ta khẽ cau mày: “Thật sự đúng là bị người ta làm gãy!”
“Lên xe, nói cho tôi nghe một chút. Huynh đệ Thái tử đảng của chúng ta bị người ta bắt nạt, nếu truyền ra ngoài chúng ta có thể sẽ mắt đi cái mặt này!”
Khương Thiên Kiều lên xe, nhanh chóng đem chuyện kể cho Cơ Thiếu Hạo.
Cơ Thiếu Hạo nghe vậy liền kinh ngạc nói: “Tên tiểu tử Khương Đào kia lại vì phụ nữ mà mắt cái mạng nhỏ của cậu ta? Cậu dẫn người đến tìm Trần Ninh để trả thù lại còn bị hắn ta đánh gãy tay?”
“Chậc chậc, tôi có chút tò mò, người phụ nữ tên là Tống Sinh Đình rốt cuộc đẹp như thế nào?”
Khương Thiển Kiều biết Cơ Thiên Hạo không có với những thứ khác, duy nhất chỉ có hứng thú với sắc đẹp.
Cơ Thiếu Hạo còn là một người sống theo chủ nghĩa không kết hôn, anh ta chỉ đi chơi phụ nữ, không định kết hôn. Hơn nữa anh ta cũng không chơi những nữ minh tỉnh trong làng giải trí, ngược lại lại có hứng thú với những người phụ nữ đàng hoàng.
Vậy nên Khương Thiên Kiều liền lập tức lấy điện thoại ra tìm được mấy tấm hình của Tống Sinh Đình đưa cho Cơ Thiếu Hạo xem qua.
“Người phụ nữ Tống Sính Đình này dáng vẻ đúng là quốc.
sắc thiên hương. Hơn nữa cô ta còn là chủ tịch tập đoàn Ninh Đahi nữa, có thể nói là cả xinh đẹp và trí tuệ cũng rất giỏi!”
“Ông nội phái tôi đến đây, ngoài muốn giết Trần Ninh để trả thù ra, còn định muốn để người phụ nữ này minh hôn với em họ tôi, để cô ta và em họ tôi cùng chôn chung một chỗ!”
Cơ Thiếu Hạo nhìn thấy hình của Tống Sính Đình, không nhịn được lộ ra một vẻ mặt kinh diễm.
Anh ta đã gạp qua vô số người đẹp, nhưng không có vóc dáng tướng mạo giống với Tống Sính Đình này, cũng không có đầu óc, khí chất được như Tống Sính Đình đây.
Vẻ ngoài phong cách vô song, khí chất tao nhã của Tống Sinh Đình khiến anh ta không khỏi giật mình.
Mắt anh ta híp lại, vô tình hữu ý nói: “Người tuyệt sắc như vậy, chôn theo tên em họ tiểu quỷ của cậu, lãng phí rồi!”
Khương Thiên Kiều lập tức nói: “Cơ thiếu, tôi lần này thiệt dưới tay Trần Ninh, trở về không thể giao nộp cho ông nội tôi!”
“Nếu như anh bằng lòng giúp tôi đối phó với Trần Ninh, vậy người phụ nữ Tống Sính Đình này, tôi có thể nói với ông nội Cơ thiếu nhìn trúng người phụ nữ này, để hủy bỏ minh hôn!”
Cơ Thiếu Hạo vỗ vai Khương Thiên Kiều, cười híp mắt nói: “Các người đều là anh em thường ngày đi theo tôi đi chơi, cậu bị bẻ gãy tay, nếu không tìm được chỗ để về thì thái tử đảng của chúng ta cũng mắt mặt!”
“Yên tâm đi, chuyện này tôi thay cậu ra mặt!”
Khương Thiên Kiều nghe vậy liền mừng rỡ: ” Cảm ơn Cơ thiếu!”
Cơ Thiếu Hạo là lão đại của thái tử đảng, hơn nữa còn là thiếu gia của gia tộc thứ nhất Trung Quốc, thủ đoạn thông thiên, đối phó với Trần Ninh chảng qua chỉ là chuyện vài giây!
Gương mặt Khương Thiên Kiều đỏ ửng lên, cảm thấy vận chết Trần Ninh sắp đến rồi!
Mà vào giờ phút này!
Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình, Đồng Kha đang đưa con gái đi đến Mộng Huyễn KTV.
Hóa ra hôm nay là ngày sinh nhật năm tuổi của Tống Thanh Thanh.
Tống Sính Đình đã gửi thư mời đến tất cả phụ huynh của các bạn cùng lớp của Tống Thanh Thanh, mời họ đưa con họ đến dự tiệc sinh nhật của con gái họ tối nay và tổ chức sinh nhật cho con gái họ.
Phòng lớn nhất của Mộng Huyễn KTV đã sớm được Tống Sính Đình bao trọn, bên trong trang trí thành một bữa tiệc sinh nhật cho thiếu nhi.
Những ngôi sao nhỏ và bóng bay trái tim được treo khắp nơi!
Rất nhiều phụ huynh đều mang con mình tới, những bạn nhỏ này đều là bạn học vủa Tống Thanh Thanh, lúc này một đám những bạn nhỏ đang đùa nhau cười hiha.
Còn các phụ huynh thì tụm năm tụm ba lại một chỗ nói chuyện phiếm, uống nước.
Tống Sính Đình đêm nay mặc một chiếc váy dài lệch vai của Chanel, tóc búi cao, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cô ấy xinh đẹp tao nhã chẳng khác gì một thiên nga trắng quý phái.
Lúc này.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest lịch lãm và đeo đồng hồ Rolex vàng đang nheo mắt nhìn Tống Sính Đình.
Anh chàng này tên là Khâu Phú Hồng, một ông chủ quanh năm đi làm ăn ở nơi khác, tài sản hơn 100 triệu tệ.
Vợ anh ta đã sớm qua đời, con của anh ta vẫn luôn học cùng trường mẫu giáo với Tống Thanh Thanh, hai năm trước anh ta biết được Tống Sính Đình là một người mẹ đơn thân.
Sắc mặt anh ta lúc này mị hoặc nhìn Tống Sính Đình, trong đầu nghĩ: Mình là người bố đơn thân, cô ấy là mẹ đơn thân. Chậc chậc, đây không phải là trời ban một mối lương duyên sao?