Chương 546: Tội Chết Có Thể Được Miễn, Tội Sống Khó Tha.
Huỵch huỵch !
Lý Tàng Phong cũng quỳ xuống theo! Huỵch huỵch!
Lý Hoài Thuận và Lý Tàng Vụng cũng quỳ xuống!
Người Lý gia đều vẻ mặt xám xịt, mò hôi như mưa, toàn thân run rẩy.
Trần Ninh nhìn đám người Lão thái quân bò trên mặt đất, lạnh lùng nói: ” Các người ngẩng đầu lên nhìn tôi!”
Bất đắc dĩ, đám người Lão thái quân, thành thật ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Các người nói mẹ tôi là nỗi sỉ nhục nhà các người?”
“Các người nói cha tôi là người nhà quê?”
Các người nói tôi là tiểu tạp chủng, là nỗi sỉ nhục Lý gia các người sao?
Lão thái quân run rẩy nói: “Trần Ninh, tôi sai rồi, Lý gia chúng ta hoàn toàn sai ròi.”
“Năm đó chúng ta không nên phản đối mẹ con ở cùng với cha con, càng không nên không nghe không hỏi đối xử với mẹ con, thấy chết không cứu.”
Chúng ta càng không nên nói con là nỗi sỉ nhục nhà chúng ta!
Ngược lại, con nên là niềm tự hào của Lý gia chúng ta!
Lý Hoài Bình, Lý Hoài Thuận, Lý Tàng Phong và Lý Tàng Vụng, đều không nhịn được khi trông thấy Trần Ninh.
Lão thái quân nói đúng, Trần Ninh hẳn là niềm tự hào của Lý gia bọn họ!
Bởi vì máu chảy trong người Trần Ninh, có một nửa là huyết thống của Lý gia.
Trần Ninh nghe vậy cười nhạt!
Anh nheo mắt, lạnh lùng nhìn người Lý gia, ánh mắt dừng lại chỗ lão thái quân.
Anh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, nếu như bà không cắt đứt quan hệ với mẹ tôi, không trơ mắt nhìn mẹ tôi chết vì bệnh tật, nghèo đói mà không cửu.”
“Nếu như bà không nói nhiều lời làm nhục cha mẹ tôi như vậy, không nhục mạ tôi.”
“Như vậy bây giờ tôi có lẽ nên gọi bà một tiếng bà ngoại, bà vốn có một đứa cháu trai tuấn tú.”
Đáng tiếc, tất cả những điều này đều để cho sự máu lạnh của bà, tự tay phá hoại!
Lão thái quân nghe vậy, hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.
Ánh mắt Trần Ninh lại nhìn đến hai anh em Lý Hoài Bình và Lý Hoài Thuận, lạnh lùng nói: “Hai người các ông, vốn đều là em trai của mẹ tôi.”
“Hai người các ông vốn có một cháu trai chỉ huy bảo vệ biên giới với 30 vạn quân lính”
“Đáng tiếc, cũng để cho sự ác độc và máu lạnh của minh, mà tự tay hủy hoại.”
Hừ!
Lý Hoài Bình và Lý Hoài Thuận cả hai người, nghe Trần Ninh nói xong, không nhịn được đồng loạt huyết áp tăng vọt, khí huyết dâng lên, cổ họng ngọt, cả hai đều nôn ra máu.
Ánh mắt Trần Ninh cuối cùng nhìn đến hai người Lý Tàng Phong và Lý Tàng Vụng.
Hắn lạnh lùng nói: “Hai anh em các cậu, vốn cỏ một người anh em họ được ca ngợi là Ngọc Bích Trung Quốc, Chiến Thần Trung Quốc.”
“Thế nhưng, tâm địa, lời nói, hành vi ác độc của các người, cũng cắt đứt mối quan hệ tốt đẹp này.”
Bùm!
Hai anh em Lý Tàng Phong và Lý Tàng Vụng đều hối hận, cúi đầu, đầu đập xuống sàn nhà một cách dữ dội, dập trán.
Hai người vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, quỳ như con đà điểu, trán dập xuống mặt đất không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hai người bọn họ cũng rất hối hận!
Nếu như bọn họ không có ý định lợi dụng con gái Trần Ninh, không ép Trần Ninh đổi họ, không uy hiếp tính mạng của Trần Ninh, không nói nhiều lời ác độc như vậy, như vậy Trần Ninh chính là anh em họ của bọn họ!
Lý gia có một chiến thần Trung Quốc như Trần Ninh, thân là đại thiếu gia phương Bắc, trở thành đại gia hạng nhất kinh thành hoàn toàn không thành vấn đề.
Thật không may, bây giờ tất cả mọi thứ đều muộn rồi!
Hành động của bọn họ, không chỉ làm bọn họ mất đi một chỗ dựa lớn như vậy, còn làm cho bọn họ cùng người cháu anh tuấn trở thành kẻ thù.
Đám người lão thái quân, lúc này hối hận đến mức giống như tự sát trong Lão thái quân ăn năn, run rẩy nói: “Ta có lỗi, Lý gia chúng ta có lỗi, xin con trừng phạt…”
Vương uẩn lạnh lùng mở miệng nói: “Bà quả thật cỏ tội, Lý gia các người đều có tội!”
Điền Vệ Long trầm giọng hỏi Trần Ninh nói: “Thiếu soái, xin hạ lệnh xử lí Lý gia như thế nào.”
Mọi người Lý gia, săc mặt môi người trắng bệch, giống như tử tù chờ bị hành quyết.
Ánh mắt của mọi người ở đây, toàn bộ đều nhìn vào Trần Ninh.
Mọi người đều rất tò mò, Trần Ninh có thể thẳng tay tiêu diệt Lý gia hay không?
Trần Ninh nhìn mọi người Lý gia đang bò trên mặt đất, run rẩy, trong đầu hiện lên bóng dáng của mẹ.
Nếu như hiện tại hắn tiêu diệt Lý gia, chắc mẹ cũng sẽ không vui nhỉ?
Trần Ninh lạnh lùng nhìn người Lý gia, từ từ nói: “Nhớ không, ta đã nói một câu là có thể làm cho Lý gia các người tan thành mây khói.”
Đám người lão thái quân nghe vậy môi trắng bệch, Trần Ninh quả thật đã nói, nhưng lúc ấy bọn họ cho rằng Trần Ninh là nói khoác, hiện tại mới biết Trần Ninh Thật có thực lực như vậy.
Trần Ninh thấy người Lý gia không dám lên tiếng, anh tiếp tục nói: “Vốn như có người dám bắt cóc con gái của tôi, muốn dùng sinh mạng hạnh phúc của con gái tôi đỗi lấy lợi ích của gia tộc các người, dựa theo tính cách của tôi, tôi đã sớm giết toàn bộ các người.”
“Nhưng, nể mặt các người từng là người thân của mẹ tôi, tôi không giết các người.”
Mọi người Lý gia nghe vậy, vội vàng dập đầu: “Cảm ơn, cảm ơn cậu…”
Trần Ninh hừ lạnh: “Các người đừng vội vàng cảm ơn tôi, các người có thể được miễn tội chết nhưng tội sống khó tha!”
Ta yêu cầu Lý gia các ngươi từ giờ trở đi, về ẩn mười năm!
Trong vòng mười năm tất cả mọi người Lý gia các người, không được tham gia vào kinh doanh, chính trị, ngoại trừ trẻ con học tập, trong mười năm này tất cả mọi người đều phải ở nhà, đóng cửa suy nghĩ!
“Các người thú nhận lỗi lầm của mình, học thế nào là tình cảm gia đình, học cách đối nhân xử thế, tu dưỡng ba điều chuẩn mực đó.”
Mười năm sau nếu người Lý gia các người hiểu biết hợp tình hợp lí, như vậy Lý gia các người mới có thể một lần nữa kinh doanh trở lại!
Mọi người Lý gia nghe vậy, trợn tròn mắt.
ở ẩn mười năm, không được kinh doanh, ngoại trừ con cháu ra ngoài học tập ra, những người còn lại đều phải ở nhà học lễ nghi đạo đức.
Lý gia thật sự phải chịu tổn thất lớn về kinh tế!
Mười năm sau, Lý gia dự đoán đều muốn rơi ra khỏi vòng tròn quyền thế.
Điền Vệ Long hừ lạnh: “Thiếu soái không giết Lý gia các người, đã coi như các người có phúc lắm rồi.”
Vương uẩn liếc nhìn Trần Ninh một cái đầy ẩn ý, sau đó thản nhiên nói với mọi người Lý gia: “Thiếu soái đã không phạt các người, đây là đang cửu Lý gia các người đó.”
“Ra lệnh cho Lý gia các người ở ẩn mười năm, giam cầm tất cả các người ở nhà không được ra ngoài, học tập lễ nghi đạo đức.”
“Mười năm sau các người trở thành gia đình thi thư, sao không thể vươn lên trở lại?”
Ánh mắt lão thái quân sáng lên, nghi hoặc nhìn về phía Trần Ninh.
Lúc này bà mới ý thức được, Trần Ninh đối với Lý gia bọn họ trừng phạt cỏ thâm ý.
Vương uẩn tiếp tục nói: “Ngược lại, nếu thiếu soái chỉ tùy tiện trừng phạt các người một chút, các ngươi rất nhanh liền sẹo sẽ quên đau.”
Đến lúc đó thái độ cũ các người sẽ quay trở lại, lại lần nữa gây đại họa diệt môn, vậy mới thật sự là ngày Lý gia diệt vong của các người.
“Cho nên thiếu soái trừng phạt các người, cũng là cho Lý gia các người một lần nữa làm người, các người còn không mau cảm ơn thiếu soái?”
Đám người lão thái quân nghe vậy giống như được giác ngộ.
Bọn họ đòng loạt bái lạy Trần Ninh, vui vẻ thành khẩn nói: “Cảm ơn thiếu soái cho Lý gia chúng ta cơ hội cải tạo bản thân!”
“Lý gia chúng ta ba ngày sau liền lui về ở ẩn mười năm, đóng cửa suy nghĩ lại, toàn bộ gia tộc học tập lễ nghi đạo đức, không phụ cơ hội thiếu soái cho.”
Sau khi mọi người Lý gia bái tạ Trần Ninh, đỡ nhau dậy rời đi.
Giờ này khắc này, một chiếc máy bay chở khách châu Phi chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Nam.
Một người đàn ông châu Phi cao hơn hai mét, làn da ngăm đen, ánh mắt đặc biệt sắc bén, đôi môi dày răng trắng, theo sau là một nhóm người của mình, từ từ xuống máy bay.
Người đàn ông này chính là trợ thủ đắc lực của thủ lĩnh châu Phi A Kim, có biệt danh là yêu tinh Mã Long.
A kim có biệt danh đáng sợ của một bạo chúa châu Phi ở châu Phi!
A kim thích giết người để mua vui, thích ăn thịt người, và ấu d4m.
Những câu chuyện nổi tiếng nhất của A Kim là chặt đầu tất cả kẻ thù của mình, ngâm đầu của kẻ thù trong bình thủy tinh, gặp gỡ những kẻ thù này mỗi ngày, và thỉnh thoảng khoe khoang trước đầu kẻ thù.
Gần đây!
A Kim đã vừa ý Tống Thanh Thanh, hắn là một ma vương bi3n thái, bị một tiểu tinh linh phấn điêu khắc ngọc bích của Tống Thanh Thanh mê hoặc.
Cuối cùng!
Hắn tự mình phái Mã Long đến Trung Quốc, đón Tống Thanh Thanh đến Châu Phi.