Chương 529: Chiến Thần Thật Giả
Tập đoàn Ninh Đại chọn tổ chức buổi phát hành sản phẩm ở khách sạn Minh Châu.
Tống Sính Đình đích thân chỉ đạo nhân viên trong tập đoàn sắp xếp bố trí hội trường buỏi phát hành.
Trần Ninh thì có phần nhàn rỗi hơn, nhiệm vụ của anh là tiếp đãi Đường lão.
Lúc này Điền Chử ở bên cạnh thấp giọng nói: “Thiếu gia không hay rồi.”
Trần Ninh cau mày: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Điền Chử đáp: “Tôi vừa nhận được tin tức, một tiếng trước Đường lão đã đến Thượng Hàng rồi.”
Trần Ninh kinh ngạc nói: “Đường lão đến rồi, sao anh không báo cho tôi trước?”
Điền Chử cười khổ nói: “Đại khái là Đường lão cảm thấy thân phận của thiếu gia tôn quý, để ngài đi đón thì không hợp lý, hơn nữa tính cách ông ấy cũng không thích khoa trương, muốn âm thầm đến gặp thiếu gia.”
“Nhưng không ngờ là ngài ấy vừa ra khỏi sân bay thì bị một người khác đưa đi mát rồi.”
Nhe vậy sắc mặt Trần Ninh lập tức trầm xuống, phẫn nộ nói: “Ai mà to gan như vậy, dám bắt cóc Đường lão?”
Điền Chử nói: “Trương gia ở Kinh thành, Trương Triều Thành làm ạ.”
“Tên này đem Đường lão đi, bắt ép Đường lão chữa khỏi bệnh cho con trai ông ta là Trương Thiếu Đông.”
Trần Ninh phẫn nộ: “Lại là nhà họ Trương!”
“Đám người nhà họ Trương này phải chỉnh đốn mà, Trương Thiếu Đông thì thế này, ông già của hắn ta Trương Triều Thành cũng lại như vậy.”
Điền Chử nói: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xe, tôi đi đón Đường lão.”
Điền Chử đáp: “Rõ”
Bệnh viện nhân dân thành phố Thượng Hàng.
Trong một đình nghỉ của bệnh viện, Trương Triều Thành đang chơi cờ cùng với một ông già mặc áo trắng.
Vị áo trắng này chính là sư phụ của Thành Càn và Thành Không, Hàn Tông Nguyên.
Nếu như nói Đường Tống Minh là ngôi sao sáng trong giới y học thì Hàn Tông Nguyên chính là ngôi sao sáng trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Hàn Tông Nguyên xuất thân trong một gia đình có truyền thống võ thuật, từ nhỏ đã luyện cổ võ, sau khi lớn lên thì tham gia quân đội, sau khi xuât ngũ thì một lòng nghiên cứu võ cổ của Hoa Hạ cùng các loại võ thuật khác trên thế diới.
Cuối cùng ông tập hợp mọi người lập lên Thương Thiên Bạch Hạc quyền.
Vô số võ sĩ quyền anh, và không ít quyền thủ nỏi tiếng đều là học trò của ông ta.
Sau ba mươi tuổi ông ta đã tham gia hàng nghìn trận đấu, trước giờ chưa từng thất bại.
Giang hồ gọi là: Chiến thần!
Những năm nay ông rất ít khi tự mình ra tay bởi vì người có tư cách làm đối thủ của ông ta không nhiều, hơn nữa mấy năm nay ông ta cũng đang tu tâm dưỡng tính, sát khí trong lòng cũng không còn thâm đậm như hồi còn trẻ nữa.
Nhưng khi biết hai đồ đệ yêu quý của mình là anh em Thành Càn Thành Khôn bị bại dưới tay. Tràn Ninh thì ông ta lập tức đến Thượng Hàng muốn báo thù cho hai đồ đệ yêu quý.
Bụp!
Hàn Tông Nguyên đặt một viên cờ đen lên bàn cờ, mắt nheo lại, bình tĩnh nói: “Cờ chết, Trườn lão gia, ông thua rồi.”
Trương Triều Thành mở to mắt, sau đó cười cung kính nói: “Kỹ thuật chơi cờ của Hàn lão giống hệt với võ thuật của ngài đều vô địch thiên hạ.”
Hàn Tông Nguyên cười không phủ nhận chỉ nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi nghe nói, ông bắt Đường lão viện trưởng của bênh viện quân khu đến đây, là để cứu người sao?”
Trương Triều Thành gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nhưng ông già đó không biết tốt xấu, tôi đã hứa sẽ cho ông ta thù lao hậu hĩnh nhưng ông ta vẫn từ chối chữa bệnh cho con trai tôi.”
“Lão già đó còn nói máy lời ngông cuồng, nói ông ta được Trần Ninh mời đến Thượng Hàng, Trần Ninh đến thì nhà họ Trương chúng tôi sẽ tiêu đời nhà ma.”
Trần Ninh!
Nghe thấy cái tên Trần Ninh này, mắt Hàn Tông Nguyên lóe lên sát khí đằng đằng.
Trương Triều Thành liếc trộm Hàn Tông Nguyên, cần thận nói: “Hàn lão, Trần Ninh đánh bị thương con trai tôi còn giết hai đồ đệ yêu quý của ngài.”
“Tên này nếu như dám đến, tôi mong ngài đích thân ra tay giết hắn ta báo thù.”
Hàn Tông Nguyên đang định mở miệng nói thì trên cây bên cạnh đình nghỉ mát có hai con chim sẻ bay đến, hai con chim không ngừng kêu khiến người ta phiền lòng.
Mắt Hàn Tông Nguyên lạnh tanh, thuận tay cầm một viên cờ dùng ngón tay búng một cái.
Bụp!
Viên cờ cứ thế bay ra, trực tiếp đánh vào đầu hai chú chỉm sẻ nhỏ.
Lông và máu tung tóe khắp nơi.
Một phát trúng hai con!
rong ánh mắt kinh ngạc của Trương Triều Thành, Hàn Tông Nguyên chậm rãi nói: “Trần Ninh giết đồ đệ của tôi, tôi đã ra tay thì kết cục của Trần Ninh sẽ giống hai con chim kia.”
Vừa nói xong lập tức có một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy đến.
Tên thủ hạ mặc áo vest này cung kính nói với Trương Triều Thành: “Lão gia, Trần Ninh đến rồi muốn đưa Đường lão đi.”
Trương Triều Thành vừa thấy được uy lực kinh người của Hàn Tông Nguyên, lúc này nghe nói Trần Ninh đến thì cười đắc ý: “Đúng là thiên đường có chỗ hắn không đi, địa ngục đóng cửa cứ đâm vào.”
“Hàn lão ở đây hắn ta đến chính là tìm đường chết.”
“Đi, chúng ta đi xem xem.”
Rất nhanh, bọn họ đã đi đến dưới tầng bệnh viện, sau đó liền nhìn thấy máy chục thủ hạ đang đối đầu với Trần Ninh, Điền Chử và Bát Hỗ Vệ.
Trần Ninh dẫn theo một đoàn người cùng với Đường lão đang muốn rời đi thì bị đám thủ hạ nhà họ Trương cản đường.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không muốn đánh các người, tất cả cút hết đi cho tôi.”
Trương Triều Thành đi đến cười nhạo nói: “Cậu là Trần Ninh, cái tên ngông cuồng đánh bị thương con trai tôi?”
“Ha, tôi đang muốn tìm cậu báo thù đây, không ngờ cậu lại tự dâng mình lên tận cửa.”
“Nếu như cậu đã đến rồi vậy thì mãi mãi ở lại đây đi!”
Trần Ninh nghe vậy thì liếc nhìn Trương Triều Thành lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào ông?”
Trương Triều Thành đối mắt với Trần Ninh, mắt Trần Ninh sáng mà lạnh băng, ánh mắt khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
Lúc này, Hàn Tông Nguyên ở bên cạnh Trương Triều Thành chằm chậm mở lời: “Dựa vào lão phu.”
Ánh mắt Trần Ninh dừng trên người Hàn Tông Nguyên, thực ra từ nãy anh đã chú ý đến người này rồi, ông già này không hề đơn giản, khí thế trong người ông ta như: ngưng đọng, bước đi vững vàng như núi, ánh mắt như điện, nhìn sơ qua đã biết là một người rất mạnh.
Trần Ninh khẽ cau mày: “Ông là ai?”
Trương Triều Thành cười nhạo: “Nhóc con, vị này chính là ngôi sao sáng trong giới võ thuật Hoa Hạ, trong giang hồ được gọi là chiến thần, Hàn Tông Nguyên, Hàn lão.”
“Hai đồ đệ của Hàn lão bị cậu giết, lần này ngài ấy đích thân xuất núi để trả thù cho đồ đệ.”
“Có thể chết trong tay Hàn lão coi như là vinh hạnh của cậu rồi.”
Hàn Tông Nguyên hơi ngẳng mặt lên, nheo mắt lại nhìn Trần Ninh, nhìn qua cũng có vài phần giống với khí thế của chiến thần đáy.
Chiến thần?
Trần Ninh cùng Điền Chử và Bát Hộ Vệ còn có cả Đường lão ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, miệng đều nhéch lên nở nụ cười đầy ý vị.
Thật là thú vị!
Ở trước mặt thiếu tướng Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ Trần Ninh mà có người dám tự xưng mình là Chiến thần.
Trần Ninh nhìn Hàn Tông Nguyên cười nói: “Thật là thú vị, tùy tiện ra vài chiêu võ thô bạo đều dám tự xưng là chiến thần?”
Hàn Tông Nguyên nghe vậy thì trọn trừng mắt phẫn nộ nói: “Cậu nói gì?”
Trần Ninh không có lên tiếng Điền Chử ở bên cạnh đã hừ lạnh: “Này lão già, thiếu gia chúng tôi mới là chiến thần chân chính, ông là thá gì cơ chứ mà cũng đòi coi là chiến thần?”
Hàn Tông Nguyên kinh ngạc nhìn Trần Ninh sau đó lập tức cười nhạo: “Haha, lão phu đây tự học võ, ba mươi tuổi lập ra Thương Thiên Bạch Hạc quyền, đã chiến đấu hàng nghìn trận, chưa từng ném trải mùi vị của thất bại, mọi người đều tôn trọng gọi tôi một tiếng chiến thần.”
“Còn cậu là thức gì mà cũng đòi xưng chiến thần?”
Trương Triều Thành ở bên cạnh cười ha ha nói: “Hàn lão, đây gọi là Lý Quỷ đụng phải Lý Quỳ, chiến thần giả gặp trúng chiến thần thật.”
“Ông tùy tiện tiễn cậu ta một đoạn để mọi người cùng xem xem thực lực của chiến thần chân chính.”
Hàn Tông Nguyên gật đầu nhìn Trần Ninh: “Nhóc con, nếu như cậu có thể đỡ được 10 chiêu của tôi thì tôi sẽ tha cho cậu một con đường sống.”
Trần Ninh mỉm cười: “10 chiêu nhiều quá, tôi chỉ ra một chiêu, ông có thể đỡ được vậy thì ông có thể sống.”
Trương Triều Thành cùng những người khác nghe vậy thì sững sờ.
Người tự thích tìm chỗ chết như Trần Ninh bọn họ lần đầu tiên gặp.
Sắc mặt Hàn Tông Nguyên xanh mét nói: “Cậu muốn tìm chỗ chết vậy thì lão phu thành toàn cho cậu.”