Chương 513: Một Đám Phù Du Cũng Dám Vượt Sông
Sau khi Lý Vũ Đồng kết thúc cuộc gọi, cô ngồi trên chiếc ghê dài trên phố, ngây ngốc chờ đợi.
Thực tế cô cũng không biết Trần Ninh có cứu được cô không?
Hiện tại Trần Ninh chỉ là một người đàn ông nhàn rỗi không có việc làm, anh thậm chí còn đang ăn bám ở nhà Tống Sính Đình.
Thậm chí Trần Ninh cũng xúc phạm đến Vương triệt, Vương triệt lần này đến Trung Hải là để trừng trị Trần Ninh.
Lúc này Trần Ninh hẳn là một vị bồ tát vượt sông đến bản thân còn khó mà bảo toàn, liệu có thể cứu cô không?
Thời gian trôi qua từng phút từng giây!
Khoảng nửa giờ sau, hơn chục chiếc ô tô màu đen đột ngột ầm ầm chạy tới.
Vương Lục Hợp cùng với hàng chục người đàn ông mặc vest đen lần lượt bước ra khỏi xe.
Vương Lục Hợp không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lý Vũ Đồng toàn thân bẩn thỉu ngồi trên ghế dài trên đường.
Vương tiên sinh đã hạ lệnh giết, nếu không xử lí được nữ phóng viên trước bình minh, thì sáng mai ông ta cũng sẽ không thể thấy được mặt trời nữa.
Ông ta dẫn theo một đám người vây quanh Lý Vũ Đồng, ngoài miệng cười nói: “Cô Lý, chúng tôi tìm cô đã lâu, chúng tôi đã gỡ video trên đĩa đám mây của cô.”
“Có lẽ cô còn có một bản dự phòng. Nếu cô ngoan ngoãn giao bản dự phòng ra, chúng tôi có thể để cho cô sống Sót.”
Lý Vũ Đồng ngắng đầu, lạnh lùng nhìn Vương Lục Hợp cùng những người khác: “Tuy rằng tôi là phụ nữ, nhưng tôi không ngu ngốc. Chỉ sợ tôi giao ra bản dự phòng cũng là lúc tôi phải chết.”
‘Vương Lục Hợp cười nhẹ: “Cô rất thông minh!”
“Nhưng tôi có trăm cách để cho cô sóng không bằng chết, thậm chí còn thể khiến cô hối hận khi đến với thế giới này.
“Tôi hứa với cô nếu chủ động giao bản dự phòng, hơn nữa mở miệng cầu xin, có lẽ tôi sẽ giúp cho cái chết của cô trở nên dễ dàng hơn.”
Nghe xong những lời này, Lý Vũ Đồng tái mặt, kinh hãi nhìn Vương Lục Hợp, run giọng nói: “Ông là đồ ma quỷ!”
‘Vương Lục Hợp cười nói: “Ha ha, cám ơn đã khen!”
Nói xong, ông ta búng tay ra lệnh cho người của mình: “Đưa cô ta về!”
Lý Vũ Đồng giống như rơi vào động băng, toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: kết thúc rồi!
Nhưng đúng vào lúc này!
Tiếng động cơ ô tô vang lên từ xa, hai ngọn đèn pha chói lọi thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau đó, một chiếc xe Hồng Kì xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Chiếc xe lao tới, sau đó đột ngột phanh lại, thân xe vững vàng dừng lại giữa phó.
Sau đó, cửa xe mở ra.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đồng thời mở cửa bước xuống xe.
“Trần Ninh, Sính Đình!”
Lý Vũ Đồng nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sinh Đình, đôi mắt của cô bất giác mở to.
Cô không ngờ rằng Trần Ninh và Tống Sính Đình thực sự sẽ đến để giải cứu cô, nhất thời, trong mắt hiện lên một mạt cảm động sâu sắc.
Dù vợ chồng Trần Ninh có giải cứu được cô hay không, cô vẫn sẽ ghi nhớ lòng tốt này.
Mọi người đều biết cô làm đắc tội tới Vương triệt, bọn họ cũng không dám giúp cô, Trần Ninh và Tống Bình có thể đến đây, chân tình này đã vô cùng đáng quý rồi.
Tống Sinh Đình nhìn thấy Lý Vũ Đồng bản thỉu, không khỏi kêu lên: “Lý Vũ Đồng, cậu không sao chứ!”
Trần Ninh cười nói: “Bẳn thì có chút bẩn, nhưng xem ra cũng không sao, coi như chúng ta đến kịp.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình muốn đi về phía Lý Vũ Đồng, nhưng Vương Lục Hợp và người của ông ta đã chặn đường họ.
Vương Lục Hợp nhếch miệng nhìn Trần Ninh: “Ra là các người!”
“Nếu đã như vậy, vậy thì vừa vặn giải quyết luôn một thể.”
“Người đâu, đưa cả hai người bọn họ đi, cùng đưa tới gặp ‘Vương tiên sinh.”
Những người mặc vest đen xung quanh nghe thấy lời đó, lập tức đáp: “Vâng!”
Đồng thời, dẫn đầu hai trong số bọn họ đã lần lượt vò lầy Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Lý Vũ Đồng không khỏi kêu lên: “Cần thận!”
Nhưng, tiếng nói của cô còn chưa dứt.
Trần Ninh đã giơ chân lên, bịch bịch hai cước đá vào ngực hai người bọn họ.
Hai người kia lồng ng.ực lõm xuống đồng thời phun ra máu, bay ra ngoài như một con diều đứt dây, ngã xuống đất.
Vương Lục Hợp cùng đám người của mình nhìn thấy cảnh này, cả đám lắp bắp kinh hãi.
Ánh mắt Vương Lục Hợp nhìn đến Trần Ninh dần trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Có chút năng lực, chẳng trách dám hung hăng như vậy. Toàn bộ lên hét cho tôi, phế tên này trước rồi nói.”
“Giết!”
Hàng chục người đàn ông mặc vest gầm lên giận dữ, sau đó giống như một bầy sói mà lao tới muốn giết Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Một đám phù du, cũng dám vượt sông!”
Nói xong giơ tay đắm bay một tên!
Anh bảo vệ bên cạnh Tống Sính Đình, hạ thủ nhanh như chớp, đối thủ không ngừng gào thét ngã xuống, không ai là địch thủ của anh.
Vương Lục Hợp thấy vậy, vô cùng kinh ngạc và tức giận, ông ta hét lên: “Tiểu tử, để tôi dạy dỗ cậu.”
Giọng nói vừa hạ xuống, ông ta như mũi tên xuất khỏi cung, vùn vụt lao tới phía Trần Ninh.
Trần Ninh giơ chân!
Bich!
Đá vào ngực ông ta, cú đá làm ông ta lập tức phun ra máu, nặng nề ngã xuống đắt.
Ông ta vẫn chưa giãy dụa đứng lên!
Trần Ninh đã đi tới trước mặt, vừa ngắng đầu ông ta liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Trần Ninh ánh. Trong lòng đột nhiên chấn động, mồ hôi lăn dài trên trán, khóe mắt không ngừng giật, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh không thể giải thích được.
Đây là bản năng cảnh báo nguy hiểm của dã thú!
Lúc này, ông ta cảm thấy mình như một con chó hoang yếu ớt, bị một con hỗ dữ theo dõi, chỉ có thể sợ hãi nằm trên mặt đất.
Như thể trong một giây tiếp theo, Trần Ninh sẽ giơ tay, bẻ gãy cổ và kết liễu sinh mạng của ông ta.
Ông tâ không khỏi run lên: “Xin cậu…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Làm phiền, giúp tôi lau vết máu của ông trên giày da một chút.”
Cái gì?
Nghe xong Vương Lục Hợp lập tức choáng váng!
Ông ta vô thức nhìn chiếc giày da màu đen trên chân phải của Trần Ninh, quả nhiên có vết máu trên đó, chính là lúc Trần Ninh đá ông ta, ông ta đã phun máu lên giày của Trần Ninh.
“Ôi, tôi lau, tôi sẽ lau sạch sẽ cho cậu…”
Vương Lục Hợp vội vàng quỳ rạp xuống đất, dùng tay áo lau giày da cho Trần Ninh một cách tuyệt vọng.
Trong khi cúi đâu lau giày cho Trân Ninh, ông ta lặng lẽ rút một con dao găm giấu trong ống tay áo ra khỏi cổ tay áo.
Cầm chặt con dao găm lấy ra từ tay áo, ông ta nhanh như chớp mà đâm về phía Trần Ninh, trong miệng gầm lên: “Hắc long trong tay áo!”
Hắc long trong tay áo!
Đây là thủ đoạn giết người của Vương Lục Hợp, một cuộc tấn công bất ngờ không chút phòng bị, đã có vô số cao thủ đã ngã xuống dưới tay Vương Lục Hợp.
Chỉ thấy một con dao găm màu đen, giống như một con rồng độc màu đen trồi ra từ miệng tay áo, đâm mạnh về phía bụng dưới của Trần Ninh.
Trần Ninh gio tay nắm lấy cổ tay đang cầm dao của ‘Vương Lục Hợp.
Đồng tử của Vương Lục Hợp giãn ra, một dao chí mạng này c ủa ông ta đa bị Trần Ninh bắt được.
Ông ta kinh hãi nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh hờ hững nói: “Còn muốn giữ lại cho ông cái mạng tàn này, để ông trở về truyền cho Vương Song một câu, hiện tại xem ra không cần nữa rồi.”
Trần Ninh nói xong liền bay lên đá vào cằm Vương Lục Hợp.
Bốp!
Một tiếng xương cốt vỡ vụn mạnh mẽ vang lên, Vương Lục Hợp lộn ngược đầu bay ra ngoài, khi rơi xuống đất, ông ta đã là một cái xác.
Trần Ninh quay đầu lại nhìn Lý Vũ Đồng, Tống Sính Đình đã tới đỡ lấy Lý Vũ Đồng kiệt sức không chịu nỗi.
Trần Ninh nhàn nhạt hỏi: “Không sao chứ, chúng ta quay về rồi nói chuyện.”
Lý Vũ Đồng nghe vậy run lên: “Không được, tôi không thể đến nhà anh, không thể xuất hiện ở những nơi đông người…”
Cô hôm nay đã trở thành chuột lang thang, không ai dám giúp cô, khắp nơi đều có kẻ đang truy đuổi cô.
Hiện tại cô giống như một con chuột không thể thấy ánh sáng, không thể lộ mặt trước công chúng, nếu không những kẻ săn lùng sẽ ùn ùn kéo đến.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Cô giết người phóng hỏa sao?”
Lý Vũ Đồng nghe xong lời này cũng sững sờ, vô thức trả lời: “Không có!”
ỏi: “Vậy cô lừa đảo hãm hại người Lý Vũ Đồng vẫn lắc đầu: “Không có!”
Trần Ninh cười nói: “Nếu cô không có giết người phóng hỏa, cũng không lừa đảo, thì tại sao không thể đường đường chính chính đi trước mặt mọi người chứ?”
Một câu ngắn gọn, đã khiến Lý Vũ Đồng phải khựng lại.
Một lúc lâu sau cô mới định thần lại, vừa định nói rằng cô đã xúc phạm đến Vương phiệt…
Nhưng Trần Ninh đã mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đường đường chính chính làm người, cũng có thể quanh minh chính đại đi trước mặt công chúng.”
“Không ai có thể động tới cô, chuyện này tôi có thể đảm bảo!”
Tống Sính Đình cũng ngọt ngào nói: “Đúng vậy, Trần Ninh tính tình ngay thẳng, nhất định sẽ giúp cậu.”
Lý Vũ Đồng nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Trần Ninh, gật đầu một cách nặng nè, cô nói với vẻ biết ơn: “Được rồi, tôi sẽ không lẳn trốn như chuột. Tôi cùng Trần tiên sinh anh đường đường chính chính đi ra ngoài.”