Chương 486: Các Người Đến Nhằm Chỗ Rài.
Ngày hôm saul Tập đoàn Ninh Đại, phòng làm việc tổng tài.
Trần Ninh đang cùng Tống Sính Đình bàn chuyện, cô ấy cười tủm tỉm nói: “Vẫn là anh giỏi, công ty Khoa Hoa lại đồng ý hoàn lại tiền rồi.”
Trần Ninh điềm đạm nói: “Tên Trần Kiên kia rất giảo hoạt, hy vọng rằng rằng anh ta ngoan ngoãn trả tiền, đừng giở trò gian trá nữa.”
Đúng vào lúc nàu, Lâm Vi nữ trợ lý của Tông Sính Đình bỗng nhiên gõ cửa. Cô ta cung cung kính kính nói: “Tổng tài, bên ngoài đến một đám người, tên cầm đầu xưng là Trần Phiệt Tam gia Trần Công Cần, còn nói là trưởng bối của dòng họ Trần tiên sinh, nói muốn gặp hai người.”
Trần Phiệt Tam gia, Trần Công Cẳn!
Trần Ninh và Tống Sính Đình nhìn nhau, xem ra Trần Kiên quả nhiên không định ngoan ngoãn trả tiền, còn gọi cả Trần Phiệt đương gia đến rồi.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Nếu đã đến rồi, thì mời ông ta vào đây đi, tôi cũng rất tò mò ông ta đến đây làm gì!”
Rất nhanh, Lâm Vi dẫn theo mấy người đi vào. Người đàn ông cầm đầu, khoảng năm sáu mươi tuổi, mặc áo sơmi hoa, cổ tay đeo đồng hồ giá trị nghìn vạn Patek Philippe, ăn mặc so với người trẻ tuổi còn kịch cỡm. Người này chính là Tam đương gia của Trần Phiệt Trần Công Cần. Theo sau Trần Công Cẩn còn có thằng mập Trần Kiên với mây người vệ sĩ!
Lâm Vi ở phía trước dẫn đường cho Trần Công Cần, lễ phép nói: “Trần Tam gia, mời đi bên này.”
Trần Công Cần giơ tay ra, hung hãn đưa tay ra bóp vào mông Lâm Vi đang mặc váy công chức, nét mặt già nua lộ ra nụ cười đáng khinh: “Ha, làm phiền trợ lý Lâm rồi.”
Lâm Vi khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, vừa kinh sợ vừa giận dữ, nhưng cũng không dám làm gì.
Trần Ninh nhìn thấy cảnh này, nhíu mày lại, còn Tống Sính Đình khuôn mặt xinh đẹp u ám xuống!
Trần tam gia lúc này ánh mắt tập trung vào trên người Trần Ninh và Tống Sính Đình, lúc hắn nhìn thấy Tống Sính Đình, không kìm được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô. Có điều, ông ta rất nhanh cười tủm tỉm nói với Trần Ninh: “Cậu chính là tiểu bối chỉ bên của Trần Phiệt chúng ta, Trần Ninh?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ninh của Trần gia phương Bắc!”
Trần Kiên đắc ý dương dương tự đắc nói: “Vị này chính là Tam gia của Trần Phiệt chúng tôi, dựa theo bối phận, anh phải gọi một tiếng ông Tam.”
Trần Ninh nghe xong cười không nói gì, dòng họ cái gì, bối phận cái gì, thân thích từ thời cổ xưa cái gì? Từ không liên hệ gì, cha anh ta mắt cũng không có bất cứ người nào của Trần Phiệt tới phúng viếng. Bây giờ đến để chiếm lợi, người người đều nói là trưởng bồi thân thích rồi.
Trần Tam gia thấy Trần Ninh không ngoan ngoãn gọi ông ta là ông Tam, sắc mặt ông ta lập tức u ám lại, lộ vẻ không vui.
Tống Sính Đình thấy bầu không khí ngột ngạt, cô vội vã mở miệng, dặn dò Lâm Vi ở bên cạnh: “Cô ra ngoài mang trà vào cho máy vị đến từ dòng họ trưởng bối.”
Trần Tam gia trầm giọng quát lại: “Đợi một chút!”
Tống Sính Đình cùng với Lâm Vi chuẩn bị đi pha trà, còn cả mọi người ở đây, đều hoảng hốt nhìn Trần Tam gia. Ông ta thờ ơ nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Tôi muốn anh ta tự đi rót trà cho tôi!”
Tống Sính Đình cùng Lâm Vi, hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, điềm đạm nói: “Vì sao lại chỉ định tôi đi pha trà?”
Trần Tam gia hừ lạnh nói: “Quy tắc của Trần Phiệt chúng ta vẫn luôn rất nghiêm khắc, trưởng bối bảo tiểu bối quỳ xuống, tiểu bối không được đứng!”
*Tôi muốn cậu đi pha trà, cậu nhất định phải đi pha trà cho tôi.”
“Với cả tôi muốn tập đoàn Ninh Đại của các cậu, kéo dài thời gian vô kì hạn đòi khoản nợ còn lại của công ty Khoa Hoa.”
Tống Sính Đình kinh ngạc đến ngây người! Kéo dài vô thời hạn truy đòi khoản nợ còn lại, ý là tập đoàn Ninh Đại không tìm đến công ty Khoa Hoa đòi nợ?
Ha ha!
Trần Ninh cuối cùng cũng hiểu, đám người Trần Tam gia đến đây, chính là muốn làm chủ nhà! Cố ý mang anh ra làm chân sai vặt, muốn anh tự đi pha trà. Còn mệnh lệnh cho anh không được đòi số nợ còn lại của Trấn Kiên. Trần Ninh khóe miệng nhéch lên, nói với Trần Tam gia: “Ông muốn tôi đi pha trà cũng được, có điều ông phải quỳ để uống.”
Cái gì?
Trần Kiên kinh ngạc ngắn người ra, Trần Tam gia và thuộc hạ của ông ta cũng như vậy.
Trần Ninh lại nói có thể đi pha trà, nhưng Trần Tam gia phải quỳ để uống.
Trầm Tam gia hai mắt giận dữ, sắc mặt ông ta thay đôit từ xanh đến trắng bệch, cuối cùng hiện ra thành màu của gan lợn.
Kiêu ngạo!
Tên tiêu tử Trần Ninh đúng là quá kiêu ngạo rồi!
Pendgl!
Trần Tam gia hung hãn đập tay lên mặt bàn, thịnh nội quát: “Trần Ninh, một tên tiểu bối nhỏ bé nhánh khác của Trần Phiệt, lại dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi.”
“Cậu có tin, tôi lấy gia pháp ra trị cậu.”
Trần Ninh không giận dữ, anh nhìn về đám người Trần Tam gia, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ có lẽ các ông đã lầm một chuyện, tôi là người của Trần gia, không phải là người của Trần Phiệt, hai bên mười năm không có bát cứ liên hệ nào. Nếu như các ông hôm nay đến để thăm viếng nói về chuyện cũ, vậy thì tôi rất hoan nghênh. Nếu như mục đích đến để bắt nạt chúng tôi, muốn ỷ thế ức hiếp người, xem chúng tôi yéu đuối dễ ức hiếp, vậy thì tôi chỉ có thể nói, các ông đến nhầm chỗ, và cũng chọn nhằm đối tượng rồi.”
Tùm!
Tùm tùm….
Mấy tên hộ sĩ thân hình cường tráng của Trần Tam gia, đứng trước mặt Bát hộ vệ của Trần Ninh, lại không có chút sức lực nào để kháng cự, tất cả đều bị ấn ngồi lại ghế, không có cách nào đứng dậy.
Một cánh tay của Điển Chử đặt trên vai của Trần Tam gia, trầm giọng nói: “Ông cũng ngồi ngoan ngoãn xuống đây cho tôi.”
Trần Tam gia cảm thấy cánh tay kia của Điển Chử, dường như có sức mạnh ngàn cân, ép đến nỗi ông ta không tự chủ ngồi trên ghế, đau đến nỗi nhe răng ra.
Trần Ninh dặn dò Lâm Vi mang trà lên! Rất nhanh, máy ly trà được mang đến trước mặt đám người Trần Tam gia.
Trần Ninh cười mỉm nói: “Đạo tiếp khách, tôi vẫn hiểu, mời Tam gia dùng trà.”
Trần Tam gia không động đậy, mà giận dữ nhìn Trần Ninh, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc rằng anh đã bị gi3t ch3t mấy lần rồi.
Điển Chử lạnh lùng quát: “Thiếu gia chúng tôi bảo các ông uống trài”
Điễn Chử nói, tay đặt lên vai Trần Tam gia, dùng lực một chút, bóp xương vai của ông ta phát ra tiếng.
Trần Tam gia đau đớn không chịu nổi, liền vội vàng kêu lên: “Tôi uống, tôi uống….”
Ông ta vội vã bưng ly trà lên uống một hụm, nhưng tại vì nước trà quá nóng, đến nỗi lưỡi ông ta rộp cả lên, chút nữa đem ly trà ném đi.
Tống Sính Đình và Lâm Vi, đối mặt nhìn nhau. Trong lòng hai người họ đang nghĩ rằng: Trần Ninh này, thật sự quá mạnh rồi.
Trần Ninh cười mỉm nói: “Tam gia, trà ông cũng uống rồi, còn về yêu cầu ông đưa ra là kéo dài vô thời hạn với khoản nợ của Trần Kiên, tôi chỉ có thể nói không thể đồng ý.”
Trần Tam gia nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Ninh, cậu dám đối đãi với Trần Phiệt chúng tôi như này, hy vọng cậy sau này đừng hối hận.”
Trần Ninh cười cười, chẳng nói đúng sai. Anh quay đầu nhìn Trần Kiên, lạnh lùng nói: “Còn về tiểu tử cậu không thành thực, tôi sẽ dặn dò lãnh đạo của thành phố Trung Hải, đóng băng một phần tài sản của cậu, hơn nữa tôi muốn trong vòng bảy ngày cậu phải trả hết số tiền đang nợ tập đoàn Ninh Đại chúng tôi!
Nếu không thì, tự gánh lấy hậu quả.”
Trần Kiên nghe xong sắc mặt trong nháy mắt chết lặng, khóc không ra nước mắt. Lần này bỏ ra không ít tiền, mời Tam gia đến giúp đỡ, vốn nghĩ có thể quyt nợ được. Không ngờ được trộm gà không thành mà còn bị mất gạo, hơn nữa Trần Ninh cho trả nợ lại rất ngắn.
Trần Ninh dặn dò Điển Chử: “Tiễn Tam gia bọn họ ra ngoài.”
Điển Chử nói với Tam gia: “Tam gia, mời!”
Trần Tam gia nét mặt phức tạp, cùng thuộc hạ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Trần Ninh lúc này cười nói: “Hoan nghênh Tam gia lần sau lại đến chỗ chúng tôi uống trà.”
Trần Tam gia nghe xong lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.